Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 11: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Điều này khiến vị công công ban đầu hết sức bất mãn, nhưng lâu dần lão cũng quen.

Tuy Nhất Dạ thất sủng nhưng hắn lại là vị hoàng tử duy nhất, nếu như Lệ phi không thể hạ sinh quý tử thì không nghi ngờ gì nữa, Nhất Dạ sẽ là người kế vị.

Không phải nghĩ đơn giản chỉ cần chờ Lệ phi sinh quý tử là được, mà bởi vì thể chất Lệ phi yếu ớt mong manh, không thích hợp cho việc thụ thai.

Mười năm bên cạnh hoàng thượng nhưng nàng vẫn chưa sinh được mụn con nào.

Vì thế tình cảm của hoàng đế dành cho đứa con "vô ý" ra đời là Nhất Dạ hết sức mẫu thuẫn, tuy lạnh nhạt, song cũng phần nào bao che dung thứ cho hắn.

Thế nên Nhất Dạ hành tung tự tác, hoàng đế cũng lười quản, có trách phạt thì cũng chỉ bắt hắn trong cung cấm túc.

Hoàng đế mặc dù có suy nghĩ đến việc bồi dưỡng hắn nhưng Lệ phi sao chịu để yên?

Nàng bài xích những thứ hoàng đế từng thề thốt hứa hẹn.

Bởi vì đứa trẻ đó ra đời đã khiến nàng tạm thời quên đi nguy hiểm hoàng cung mà giờ buộc phải tỉnh mộng.

Chân tình của hoàng đế có thể tồn tại bao lâu đây?

Hơn nữa nàng còn là người gián tiếp dẫn đến cái c.h.ế.t của mẫu thân Nhất Dạ.

Sau này hoàng thượng băng hà, Nhất Dạ kế vị, nàng liệu có thể bảo toàn mạng sống?

Nàng hiện có chân tình của hoàng đế che chở nhưng cũng không thể xóa nhòa đi xuất thân là kỹ nữ lầu xanh dơ bẩn thấp hèn.

Đến khi hoàng đế không còn đủ năng lực mà bảo vệ nàng nữa thì thứ còn sót lại dành cho nàng là cái gì chứ?

Nàng mua chuộc một vài vị quan trong triều nhưng những kẻ đó cũng chỉ phù du thoáng qua, xuất thân hèn kém nên nàng vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Mê Truyện Dịch

Lệ phi từng có ý nghĩ điên cuồng là hạ sát đại hoàng tử.

Vì thế, nàng từng ngầm để mấy cung nữ của mình cài vào Ngọc Lan cung thăm dò hắn nhưng chỉ tiếc, tất cả những người nàng kì vọng sau đó đều biệt tăm mất tích.

Đến khi Lệ phi quyết hao tâm tổn kế g.i.ế.c đứa trẻ kia bằng được thì nhận được một lá thư.

Ngày ấy, nàng lên chùa xin một lá bùa cầu may, đồng thời oán trời trách đất hỏi đại sư rằng, tại sao hơn mười năm rồi nàng chưa thể có con!?

Đến khi như hẹn mà mở lá thư ra, chỉ thấy dòng chữ hồi âm của đại sư: Tạo nghiệt quá nhiều, trời đất không dung.

Tội lỗi kiếp trước chồng chất kiếp này, nên bị trời phạt.

Nàng thở dài một hơi, tự tay đốt lá thư ấy, ngọn lửa l**m láp lá thư đến mảnh vụn cũng chẳng còn, ý định sát hại đại hoàng tử giống như số phận của lá thư kia, cứ như thế chìm vào quên lãng..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấm thoắt trôi qua một tháng cấm túc, Nhất Dạ tỏ ra rất ngoan ngoãn, chưa đến kì hạn đã nộp đủ số lượng.

Tất cả bản chép được gửi đến hoàng thượng, ban đầu hoàng thượng tỏ vẻ lơ đãng, y đang miên man nghĩ đến nên chọn quà sinh thần thế nào cho Lệ phi, dường như chuyện trách phạt đại hoàng tử đã bị y quẳng ra sau đầu.

Mãi đến khi bản chép phạt đến tay, y mới nhớ ra mình từng trách phạt đứa trẻ đó.

Những lần trước trách phạt, hoàng tử đều không hoàn thành đủ số, gây nên cơn tức giận cho y vì sự ngang ngược vô lý của hắn.

Hôm nào cũng có ít chuyện về đại hoàng tử lôi kéo sự chú ý của y, mới đầu y còn bận tâm nhức óc, về sau sự ngang ngược của tiểu tử đó trở thành hiển nhiên ăn sâu vào tiềm thức y, khiến y cũng lười quản.

Nhưng lần này đứa trẻ đó khiến y vô cùng bất ngờ, hoàn thành chép phạt không những trước kì hạn, chữ viết cũng phá lệ chỉnh chu hơn trước, sắc mặt hoàng thượng cũng hòa hoãn không ít.

Y cảm thấy đứa trẻ đấy cũng thông minh hiểu chuyện hơn rồi.

Vì thế sắp tới sinh thần Lệ phi 29 tuổi, y tổ chức một bữa tiệc vì nàng, gỡ bỏ lệnh cấm cho phép đại hoàng tử tham dự.

Đến khi vị công công truyền lại ý chỉ của hoàng thượng còn kèm theo lời chúc mừng rằng hoàng thượng đã ban ơn, lần này đại hoàng tử nên quỳ xuống nhận ân điển mới phải.

Bao nhiêu lần lão đến Ngọc Lan cung toàn báo tin tức không tốt, hiếm khi hôm nay lại có chuyện vui như vậy, lão nhìn đại hoàng tử cũng thuận mắt hơn không ít.

Mà Nhất Dạ sau khi nghe thấy lời của vị công công truyền đạt, thay vì vui vẻ thì khuôn mặt hắn tối sầm lại.

Đôi tay hắn không kìm được nắm chặt thành quyền.

- "Ha, sự ban thưởng của phụ hoàng là cho phép ta, tới cung của Lệ phi sao?"

Hắn nghiến răng nhìn vị công công trước mặt.

- " Ta không đi."

Lão công công trố mắt ngạc nhiên.

- "Đây là ân điển của hoàng thượng, sao điện hạ có thể...."

Mấy chữ cuối lão không dám nói, có lời đồn đại hoàng tử đầu óc có chút không được tốt? Không lẽ là thật?

Không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt hắn vặn vẹo biến đổi, u ám mấy phần.

- " Ả xứng sao?"

Giọng vị hoàng tử như nói thầm chỉ cho một mình lão nghe, mang theo hơi thở lạnh thấu xương.