《Chỉ là bi ai, ái tình mộng ảo.
Như hoa trong gương, như trăng dưới nước.
Tình yêu ấy, vốn dĩ đã khập khiễng như vậy, đơn phương chỉ xuất phát từ một phía.
Ngươi nói xem, kết cục của những kẻ si tình cố chấp, sẽ đáng thương hay đáng trách?》
- --------------
Ngược về dòng thời gian lịch sử, thuở ấy...
Mùa đông đến, tuyết rơi.
Thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc, mặc chiếc váy diễm lệ màu đỏ chói, uyển chuyển bước đi qua ổ mai phủ đầy tuyết.
Thiếu nữ tuy xinh đẹp, nhưng biểu cảm lại âm u quỷ dị, nàng rõ ràng đang cười, lại ngỡ như đang khóc than.
Thiếu nữ mở cánh cửa phòng, bên trong huyết tinh loang lổ, đủ các mùi vị khó chịu xộc thẳng vào mũi nàng.
Thế nhưng thiếu nữ, chẳng hề để tâm.
Trong không khí u ám ấy, vang lên tiếng trẻ con quấy khóc.
Mà mẫu thân đứa trẻ, cơ thể đã lạnh băng từ bao giờ.
Căn phòng tràn ngập lệ khí, lại nhuốm màu sắc tang thương đau đớn.
Thiếu nữ bước tới gần, lạnh lùng nhìn người con gái xấu xí với cơ thể lạnh băng đã về nơi chín suối, nằm cạnh đứa trẻ.
Tiếng nàng thì thầm, mang âm điệu rờn rợn, âm u.
- "Tỷ tỷ, tỷ đã c.h.ế.t rồi sao?
Sao tỷ có thể c.h.ế.t nhanh thế được? Rõ ràng đã từng thề, tỷ sẽ bảo hộ ta suốt đời suốt kiếp.
Nếu như tỷ ái mộ hoàng thượng, có thể nói với ta kia mà...!Trong lòng ta, so với tỷ là người thân duy nhất, hoàng thượng có là cái đinh gì cơ chứ?
Nếu tỷ muốn ngôi vị hoàng hậu, chỉ cần ta nói một câu, hoàng thượng sẽ không nghe sao?."
Thiếu nữ lảm nhảm một hồi, nở nụ cười trong trẻo điên cuồng.
- "Vậy mà tỷ không nói gì, còn đ.â.m sau lưng ta, sinh ra đứa trẻ này.
Chẳng lẽ tỷ đã quên kiếp số của chúng ta, đời này kiếp này, ta hận nhất là kẻ phản bội ư?
Còn nói là vì suy nghĩ cho ta, nên không dám ngỏ lời, vĩnh viễn trở thành cái bóng của ta? Giả dối làm sao, nực cười làm sao.
Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, nếu như ngươi biết, ta chỉ có gương mặt xinh đẹp còn tay đã bị phế từ bao giờ, cơ bản chẳng có nội lực mà đàn được một khúc Phượng Ca.
Mà tỷ tỷ của ta, chính là thay ta gảy đàn, khiến ngươi vì một nốt nhạc trở nên trầm mê.
Nếu biết đã yêu sai người, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu nữ đáy mắt một mảnh âm u, liếc nhìn sinh mạng mới đã chào đời - kết quả hoang đường của một cặp đôi mà thiếu nữ cho là tuyệt phối, ngu ngốc đi liền với dại dột.
Kết tinh của hai kẻ chìm trong ái tình mà trở nên xuấn ngốc, đứa trẻ này, sẽ lại tiếp tục trên con đường đó sao?
Trong mắt thiếu nữ, đứa trẻ càng xấu xí khó coi, nhưng đôi mắt xinh đẹp của đứa trẻ lại long lanh như sóng bạc, tựa như biết cười.
Đôi mắt ấy, giống hệt mẫu thân của hắn.
Đáy lòng thiếu nữ khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, một mảnh nhộn nhạo, dạ dày cuộn lên không dứt.
Khó chịu, căm ghét, hay là uất hận?
Thiếu nữ cũng không rõ, bởi vì trong khoảnh khắc nào đó, nàng đã tự mình bước lên thần đài, hiến linh hồn mình cho quỷ dữ mất rồi.
Bên ngoài, gió hòa cùng tuyết, dấy lên một trận bão tố.
Nhất Dạ - một lòng một dạ, cũng chẳng biết là Lệ phi hay hoàng thượng đã đặt tên mang ý nghĩa ấy cho vị hoàng tử đầu tiên.
Tương truyền rằng, Lệ phi đi ngang qua Ngọc Mai cung, nhìn thấy rừng mai phủ lên một lớp tuyết dày mà nhớ tới lần ngỏ ý của hoàng thượng với nàng, liền gợi ý cái tên "Nhất Dạ" cho đứa trẻ.
Cũng vào năm ấy, tuyết rơi nhiều nhất từ trước đến giờ, khiến cho rừng mai vì quá lạnh trở nên khô héo, e rằng khó chờ được sang xuân để cả rừng mai bừng nở một lần.
Cho nên cũng chính bản thân Lệ phi, đã lạnh nhạt hạ lệnh chặt hết mai ở Ngọc Mai cung.
Mà hoàng thượng yêu Lệ phi say đắm, ai ai đều hiểu, nàng nói cái gì, thì quyết định vậy, tuyệt không nghi ngờ.
Nhưng sau đó, chính Lệ phi lại luyến tiếc những gốc mai ở Ngọc Mai cung.
Cho dù mai ở Ngọc Mai cung không bị chặt hết, Ngọc Mai cung cũng được sửa thành Ngọc Lan cung.
Nhất Dạ - một lòng một dạ, định sẵn là một lời nguyền oan nghiệt.
Giống như cha mẹ của hắn, một khi chìm đắm trong ái tình, chờ đợi hắn chỉ là vạn kiếp đau thương.
《Này, tiếng trẻ con khóc ồn quá rồi đấy.
Triệu Như Nguyệt đang ở đâu, chẳng lẽ nàng ta lại đi gặp tình nhân sao?
Ồ, thì ra đây là đứa trẻ đáng thương tội nghiệp, nghiệt chủng sinh ra không ai đoái hoài đây ư?
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, tiếng trẻ con khóc vang lên vì khát sữa, quấy nhiễu tới giấc ngủ của ta.
Mê Truyện Dịch
Ngươi xem kìa, tiếng khóc của nó ồn ào khiến ta nhức óc.
Lại nói, ta đâu có trách nhiệm phải nuôi dưỡng đứa trẻ này, ngươi nghĩ xem, nếu ta đưa tay b*p ch*t nó, có phải nó vĩnh viễn sẽ không làm phiền ta nữa?》
Ngọc Lan cung của bốn năm sau đó.
Mảnh đêm bao trùm, thời tiết mỗi ngày một khắc nghiệt.
- "Điện hạ à, sao đến bây giờ ngài vẫn chưa giặt xong quần áo?"