Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 27: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Giọng của nhũ mẫu mang theo âm điệu thất vọng cùng trách móc.

Hoàng tử nhỏ mới bốn tuổi, ngước đôi mắt trong trẻo như lưu ly, hắn tổn thương chìa ra đôi bàn tay phồng rộp lên vì lạnh, khàn giọng giải thích.

- "Nhưng mà nước lạnh quá, tay của ta muốn cóng cả rồi."

Vị nhũ mẫu khẽ cau mày, nàng ta lạnh lẽo trả lời.

- "Thế điện hạ đã hiểu vì sao, hoàng thượng luôn lạnh nhạt với ngài chưa? Ngài không ngoan như vậy, đến quần áo của mình chẳng giặt xong, còn có thể đòi người khác yêu quý ngài sao?"

Quả nhiên đáy mắt vị hoàng tử d.a.o động, hắn kích động nắm lấy vạt áo nhũ mẫu, run rẩy nói.

- "Ta hiểu rồi, ta sẽ ngoan mà, có phải ta giặt xong quần áo, ngươi sẽ dẫn ta đến gặp phụ hoàng không?"

Vị nhũ mẫu nở một nụ cười ác nghiệt, nhưng trái lại động tác của nàng ta rất ôn nhu, nàng ta khẽ xoa đầu hoàng tử nhỏ.

- "Đúng rồi, thần biết người luôn là một đứa trẻ ngoan mà, chỉ cần người cố gắng chịu đựng cái lạnh một chút, hoàng thượng sẽ để ý đến người."

Một thời gian trôi qua đi sau đó, hoàng tử nhỏ dựa thân hình bé nhỏ vào cột đình làm bằng cẩm thạch, nhìn chằm chằm về nơi xa xôi.

Đến khi có thân ảnh mờ nhạt xuất hiện, hắn quên cả cái lạnh hành hạ mà đứng lên, vui vẻ hỏi người đối diện.

- "Thế nào rồi, ngươi đã nói với phụ hoàng chưa? Ta đã giặt xong quần áo, ta là đứa trẻ ngoan phải không?"

Hoàng tử nhỏ đứng ngoài sáng, để ngọn đèn lồng mơ hồ chiếu lên gương mặt thơ ngây, ngược lại, nhũ mẫu đứng đối diện với hoàng tử nhỏ, cả người chìm vào bóng đêm u ám.

- "Thần đã nói với hoàng thượng rồi, hoàng thượng bảo, ngài vẫn chưa là đứa trẻ ngoan, nên chưa thể đến gặp người được."

Tâm trạng vị hoàng tử trùng xuống, hiện ra nỗi buồn mênh mang.

Giọt lệ chảy ra nơi khóe mắt, nhưng hắn vẫn cố chấp nói.

- "Nhưng ta đã giặt xong quần áo của mình rồi cơ mà."

- "Không đâu, hoàng thượng bảo ngài ích kỷ lắm, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Ngài không ngoan, cho nên không nghĩ tới chúng thần, không giặt quần áo cho cả chúng thần nữa."

Nhũ mẫu mỉm cười, giọng nói của nàng ta hệt như ma chú.

- "Ngài nghĩ mà xem, thần cùng bao cung nữ ở đây trông coi Ngọc Lan cung, dạy dỗ điện hạ khôn lớn, ngày ngày vì điện hạ lo lắng ưu sầu, vất vả là thế, nhưng điện hạ chẳng nghĩ đến chúng thần, chỉ nghĩ cho mình ngài mà thôi."

Hoàng tử nhỏ cúi đầu nhìn bàn tay đỏ ửng đã phồng rộp lên, da như muốn tróc vẩy vì lạnh.

Hắn mím môi, khẽ ồ một tiếng.

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu, vẫn là đôi mắt xinh đẹp sáng ngời khiến người ta mê say, còn vương mấy giọt lệ chưa phai nhạt.

- "Ta hiểu rồi, chỉ cần phụ hoàng đừng ghét bỏ, ta sẽ cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan như Người mong muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần sau nếu có gặp phụ hoàng, ngươi nhớ chuyển lời, ta nhớ phụ hoàng rất nhiều."

- "Thần đã nhớ kĩ rồi, thưa điện hạ yêu quý."

Hoàng tử nhỏ thất vọng quay đầu trở về Ngọc Lan cung, nhưng giọng của vị nhũ mẫu lạnh lùng vang lên ngay sau đó.

- "Điện hạ, hôm nay ngài không ngoan.

Theo như quy tắc đã ban, ngài sẽ phải nhận hình phạt."

Tâm trí của hoàng tử nhỏ chậm rãi nhớ về một chiếc roi mây dài chứa nhiều gai sắc.

Đứa trẻ rùng mình, cơ thể nó từng tan nát, m.á.u thịt lẫn lộn sau bao nhiêu trận mưa roi đã ám ảnh khảm nỗi sợ vào trong xương tủy.

Vị nhũ mẫu l**m môi khẽ cười.

- " Điện hạ không cần lo lắng, dụng cụ để phạt lần này sẽ thay đổi rồi."

Đại Yến triều đại thứ bảy, năm thứ sáu.

Tại nhà bếp của Ngọc Lan cung, có mấy cung nữ nói chuyện phiếm với nhau.

Một hầu nữ tay liên tục đảo thức ăn trong chảo, nàng ta cất tiếng mỉa mai.

- "Nghe nói, tiểu điện hạ bị sốt à?"

Mấy cung nữ khác đang quây quần cùng nhau cắn dưa, các nàng mồm năm miệng mười.

- "Còn có thể không sốt được sao? Nguyệt tỷ tỷ để tiểu điện hạ giặt quần áo cho chúng ta, bao lần nhiễm lạnh như thế...không sốt mới là thần tiên trên trời..."

Rõ ràng gọi Nhất Dạ cái tên "tiểu điện hạ" nhưng trong giọng nói của nàng ta ẩn chứa mấy phần giễu cợt.

- "Ôi chao ôi, tiểu điện hạ sốt, lấy ai giặt quần áo cho chúng ta bây giờ? Ta không muốn bàn tay xinh đẹp của mình phải phồng rộp lên vì lạnh đâu."

Một nàng khác cất giọng phụng phịu.

Người kia tiếp lời.

- "Lo lắng cái gì, cũng chỉ là sốt mấy ngày, hơn nữa tiểu điện hạ nghe lời Nguyệt tỷ tỷ như vậy, phỏng chừng có sốt thì vẫn ngu ngốc giặt quần áo cho chúng ta..."

Mê Truyện Dịch

- "Ai da, ngươi nói phải lắm."

- " Giờ ta mới biết, tiểu điện hạ dễ tin người thật đấy.

Các ngươi biết không, mỗi lần Nguyệt tỷ tỷ rời khỏi Ngọc Lan cung là để đi gặp tình nhân của nàng, vậy mà tiểu điện hạ cứ ngỡ nàng tới gặp hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng gặp tiểu điện hạ đó..."

Từng tiếng cười vang rợn lên chúa chát trong phòng, cười trên nỗi đau của hoàng tử nhỏ.