Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 28: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



- "Cũng chỉ là con của một hầu nữ thấp kém sinh ra, sao có thể được hoàng thượng coi trọng đây?"

- "Có trách chỉ trách tiểu điện hạ ngu ngốc, dễ tin người mà thôi.."

- " Hahaha..."

Dù chỉ là nhũ mẫu của hoàng tử nhỏ, nhưng hoàng tử nhỏ ăn mặc đạm bạc, ngược lại Triệu Như Nguyệt luôn lộng lẫy như hoa.

Toàn bộ tiền ở Ngọc Lan cung, đến một nửa chi cho việc ăn uống hàng ngày, còn lại là dành tiền để các nàng mua phấn son cùng phục sức xinh đẹp.

Đặc biệt là Triệu Như Nguyệt thân là nhũ mẫu của Nhất Dạ, được Nhất Dạ tuyệt đối tin tưởng lại nắm quyền tiền trong tay, phải nói như cá gặp nước.

Hôm nay, Triệu Như Nguyệt khoác áo bông lông cừu, đạp tuyết về Ngọc Lan cung, má vẫn chẳng thôi ửng đỏ sau cuộc gặp gỡ với tình lang của nàng.

Nghe tin Nhất Dạ bị sốt, gương mặt đang tươi sáng của nàng trở nên trầm xuống.

Một vị cung nữ cất lời chế giễu.

- "Tiểu điện hạ đang sốt nhưng một mực cứ gọi tên tỷ, chỉ là đợi mãi mà tỷ chưa về, chúng ta phải trấn an hắn rằng tỷ đến gặp hoàng thượng để nói rằng hắn là trẻ ngoan đấy..."

Theo hiệu ứng dây chuyền, mấy cung nữ cùng nhau bật cười.

Ánh mắt Triệu Như Nguyệt quét qua một vòng, cất tiếng đe dọa.

- "Nếu còn muốn sung sướng tiêu d.a.o như hiện tại thì lập tức câm ngay cho ta."

Ai nấy bị khí thế sắc lạnh của nàng dọa cho sợ hãi, khẽ nuốt một ngụm khí lạnh.

Triệu Như Nguyệt lập tức xoay người, tới phòng của hoàng tử nhỏ.

Một câu mở màn, chào mừng hoàng tử nhỏ tới địa ngục hắc ám.

- "Thưa điện hạ yêu quý, thần tới rồi đây."

Có vẻ đứa trẻ trên giường đã sốt cao tới đầu óc mơ hồ, nên không còn nghe thấy lời nói của Triệu Như Nguyệt mà đáp lại nàng ta.

Triệu Như Nguyệt tiến tới gần, đem ra một bình thuốc, nhìn đứa trẻ đáng thương đang đỏ bừng vì lạnh mà mặt không đổi sắc.

Nàng ta lập tức bóp cổ đứa trẻ, kéo đứa trẻ ngồi dậy.

- "Điện hạ yêu quý, mau dậy uống thuốc đi thôi."

Nhất Dạ nhíu mày vì đau, trong cơn mơ hồ chậm chạp mở mắt.

Người trước mắt là Triệu tỷ tỷ của hắn.

Hình như Triệu tỷ tỷ bảo hắn uống thuốc, như thế mới là đứa trẻ ngoan.

Hắn cầm lấy bình thuốc, ngoan ngoãn nuốt xuống một ngụm.

Nhưng sao thuốc đắng quá? Cổ họng Nhất Dạ nghẹn đắng, cả người không ngừng ho khan.

Bình thuốc trượt khỏi tay hắn, rơi xuống giường, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Gương mặt Triệu Như Nguyệt trở nên âm u, nàng ta nở nụ cười quỷ dị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rượu mời không uống, lại thích rượu phạt.

Ánh mắt nàng ta đen lại, rất tuyệt tình mà bóp cổ đứa trẻ, lấy ra một lọ thuốc thứ hai mang màu sắc kì quái, đổ thẳng vào miệng hắn, như sợ Nhất Dạ sẽ nôn thẳng ra ngoài.

《Thuốc này sẽ không phải là thuốc độc lấy mạng người chứ?》

《Ngươi yên tâm đi, Lệ phi nương nương vừa mới xin một quẻ của đại sư, khuyên nàng đừng nên sát sinh.

Vì thế lọ thuốc này, chỉ khiến điện hạ, trở thành con rối của nàng mà thôi.》

《Nguyệt tỷ tỷ, không phải ngươi bị ma ám đấy chứ, đằng sau lưng ngươi, hình như có đôi mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm vào ngươi kia kìa.》.

Khụ khụ khụ...Vị hoàng tử liên tục ho khan.

Khó thở quá.

Mê Truyện Dịch

Hắn sẽ c.h.ế.t mất.

Ngột ngạt quá.

Tim phổi như muốn lao vụt ra ngoài, là đang đập điên cuồng hay muốn nổ tung trong n.g.ự.c của hắn?

Nóng quá.

Giống như đốt cháy tim gan, lóc từng mảnh thịt.

Cả người Nhất Dạ tựa như đang chìm trong biển lửa, từng tế bào kêu gào khóc than.

Những kí ức hắn đã cố ép bản thân phải quên kia, một lần nữa bùng lên thiêu rụi lý trí của hắn.

《Con của hầu nữ thấp hèn, sao có thể được hoàng thượng coi trọng?

Tiểu điện hạ cũng thật xuẩn ngốc, thấy chúng ta giả dối một câu, đã lập tức tin tưởng mà nguyện vì chúng ta làm bao việc.》

《Vị nhũ mẫu hắn cho rằng mang trái tim thuần khiết như hoa lan rừng, lúc này đang nép vào lòng tình lang, khanh khách bật cười.

- "Chàng biết không? Để an toàn đến đây thăm chàng, thiếp đã phải xích đứa trẻ đó lại."

- "Tạp chủng đó thật khiến người ta cay mắt, nếu không phải nó là hoàng tử duy nhất của Đại Yến, còn nghĩ có thể sống tới ngày hôm nay sao?"

- "Chàng không cần phải thề độc đâu.

Thiếp tin chàng sẽ không lừa dối thiếp, tiền tháng này của Ngọc Lan cung, chàng cầm cả đi này."

- "Chàng thấy không, thiếp yêu chàng nhiều như thế, chừng nào chàng mới hòa ly cô ta, đường đường chính chính rước thiếp về đây."

- "Thiếp muốn được kiệu tám người khiêng, đến phủ có lớp hoa đăng rải đầy nền đất.

Đúng rồi, không biết thiếp có nên lợi dụng đứa trẻ kia, để nó cầu xin phụ hoàng của nó không nhỉ?"

Triệu Như Nguyệt lảm nhảm điên cuồng, giống như đang kể một câu chuyện cười.

Mà tình lang của nàng ta dường như bất động, y hệt như một con búp bê gỗ bị hỏng, một câu cũng không đáp lại nàng ta.

Nàng ta đưa tay lên chạm vào gương mặt mình khao khát, thì thầm nỉ non.