Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 3: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



"Dù đứng giữa vạn người, thân phận tôn quý là thế nào đi nữa, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả, hèn mọn khuất phục quỳ dưới chân nàng, chỉ mong nàng yêu ta."

Dẫu cho thần linh có đoạt nàng đi, nguyện cho hồn phi phách tán, ta nhất định sẽ đưa nàng quay về!

Ngược dòng thời gian trở về lịch sử... Trải qua bao kiếp luân hồi, vượt qua muôn vàn gian nan, ta tuyệt đối không muốn quên nàng, càng không cam lòng nếu nàng quên ta!

Vân Mặc như còn nghe thấy tiếng Diệp Nhu Thanh hốt hoảng gọi tên mình, linh hồn tưởng chừng muốn rời khỏi thân xác.

Nàng bật ngã, rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Một tia thần trí lóe lên, Vân Mặc tự hỏi bao năm qua mình không hề ốm đau, sao trái tim lại đau đến mức muốn vỡ tan, như muốn thoát ra ngoài? Kìm nén cơn đau âm ỉ trong người, nàng khó nhọc mở to mắt!

Bóng tối bao trùm, nàng còn cảm nhận được mùi ẩm thấp.

Một vài giọt nước từ trên phiến lá rơi chầm chậm xuống, nhẹ nhàng thấm vào mái tóc vốn đã rối bời của nàng.

Trong khi nàng vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, bỗng cảm thấy đau nhói ở đỉnh đầu, m.á.u còn rỉ ra chảy dọc hai bên gò má.

Hình như có người nào đó đang kéo vai nàng đi trên nền đất ẩm ướt.

Mê Truyện Dịch

Quần áo ma sát xuống mặt đất rêu ẩm gây ra cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cảnh tượng nhếch nhác, bẩn thỉu, đau đớn.

Giống như những chiếc lông vũ quét ngang qua tim làm tâm trạng nàng hỗn loạn, xáo trộn như đàn cào cào.

Nàng khẽ cựa mình, đối phương có vẻ phát hiện điều bất thường nên hơi buông lỏng tay, nàng lập tức ngã lăn ra đất.

Bóng người mặc bộ y phục đen thẫm, chìm trong màn đêm mờ ảo, thoáng nhíu mày rồi quay lại, giọng nói lạnh lùng như bông tuyết băng giá trên núi, tàn nhẫn và vô tình đến cùng cực:

"Ngươi chưa c.h.ế.t ư?"

Câu hỏi khiến Vân Mặc rùng mình, tim đập mạnh, nàng mơ hồ cảm nhận sát khí dày đặc trong lời nói đó như muốn đoạt mạng mình.

Dù rất đau đớn, Vân Mặc nghiến răng chịu đựng, không quan tâm giờ mình đang ở đâu, chỉ quyết tâm xác định đối phương là ai, vì sao lại muốn g.i.ế.c mình.

Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, nàng nhìn thấy bóng dáng một hài tử với gương mặt tuấn tú, mang vẻ uy nhã thanh lãnh tuyệt trần.

Đó là một đứa trẻ xinh đẹp nhưng mang hơi thở ma mị, c.h.ế.t chóc.

Vân Mặc mơ mơ màng màng, ngây ngốc hồi tưởng, những đoạn ký ức đan xen lần lượt hiện về, hé lộ thân thế phức tạp của nàng trong thế giới này.

Nguyên chủ vốn là nữ nhi, nhưng trải qua biến cố lại biến thành "tiểu thiếu gia" duy nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sinh ra trong gia tộc danh giá, "tiểu thiếu gia" muốn gì được nấy.

Phóng mắt nhìn khắp kinh thành, có ai được sủng ái như nàng ta, được chiều chuộng vô hạn như một hoàng thượng nhỏ?

Thế nhưng, ngay cả gia tộc được hưởng ân sủng trời ban cũng không tránh khỏi sóng gió.

Phụ thân nguyên chủ bị tố làm phản trước mặt hoàng thượng.

Dù có kêu oan thảm thiết đến đâu cũng không thể thoát số phận, cả gia tộc chịu án cửu tộc chu di.

Phụ thân nguyên chủ không cam lòng dòng tộc bị hủy diệt vì bị vu oan, chỉ vì thế mà tuyệt tự.

Dù vậy, một gia tộc quyền thế như vậy vẫn giữ được ít tâm phúc, lại có câu: nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.

Hơn nữa, phụ thân nguyên chủ muốn nàng tái khởi, nên đã nhờ người đưa nàng sống trong cung.

Một đêm mưa gió tanh tợn đầy màu máu, nguyên chủ từ "tiểu thiếu gia" được mọi người tôn kính sau một đêm trở thành thái giám nhỏ trong Ngọc Lan cung.

Chủ nhân của Ngọc Lan cung chính là đại hoàng tử Lý Nhất Dạ, vị bạo quân tương lai tàn nhẫn.

Mặc dù trong ký ức của Vân Mặc nguyên chủ mơ hồ, những mảnh ký ức như mắt xích nối lại khiến nàng xác định một điều khó tin:

Đứa trẻ trước mặt chính là Lý Nhất Dạ - đại hoàng tử, bạo quân nổi tiếng tàn ác nhất trong truyện "Hoàng quyền đế vương", đồng thời là người có cái c.h.ế.t quái dị nhất.

Hỏi sao linh hồn nàng lại lưu lạc đến nơi này, nhập vào thân xác có xuất thân phức tạp và nguy hiểm như vậy?

Nguyên chủ gánh trên vai ân oán của gia tộc, niềm hy vọng cuối cùng, nhưng tiếc thay nguyên chủ lại là nữ nhi.

Hơn nữa, ngược lại với kỳ vọng của phụ thân, nguyên chủ quá ngốc nghếch.

"Tiểu thiếu gia" bị nhốt như chim hoàng yến trong lâu đài, sao có thể chịu nổi cuộc sống trong cung khắc nghiệt này?

Không chỉ kém cỏi, vì được nuông chiều quá lâu nên tính cách nàng ta kiêu ngạo, phách lối từ trong xương tủy, không hề tôn trọng đại hoàng tử, thậm chí còn coi mình là chủ nhân nơi đây.

Đại hoàng tử vốn không thèm để ý đến nàng ta, cho đến ngày nàng ta ngu ngốc chọc vào vảy ngược của hắn.

Mà vảy ngược ấy chính là mẫu thân hắn.

Chẳng rõ nàng ta nghe đâu rằng hoàng thượng và sủng phi Lệ phi là lưỡng tình tương duyệt, nhưng đau đớn là hắn sinh ra chỉ do một đêm say vô tình của hoàng thượng.

Nàng ta lấy thân phận này làm trò cười nhạo hắn, thấy hắn luôn phớt lờ mình nên càng cay cú, không kiềm chế được mà buông lời cay nghiệt chạm đến cả mẫu thân hắn, điểm nhạy cảm nhất.