Chấp niệm ngấm vào trong xương, cùng với sự dạy dỗ của phụ thân, nàng khổ luyện bao năm, mục tiêu sau này chỉ có hoàng quyền bao người khát cầu.
Thế nhưng khi bắt gặp hình ảnh của thiếu niên quật cường quỳ trong làn tuyết năm đó, trái tim băng lãnh của nàng, đã d.a.o động.
Tình yêu cũng tựa như ma chướng, lại dễ ăn mòn trái tim người ta như độc dược.
Phụ thân nàng luôn luôn nhắc nhở, khi vướng vào quyền lực, lại muốn nắm được quyền lực trong tay, nếu đã yêu thích một ai, thì đừng để một ai hay biết.
Đặc biệt là đối với người mình thích, nếu như để người đó biết, thì không rõ sẽ kéo lên bao sóng gió tai ương.
Mà thiếu niên cao lãnh trước mắt, nàng không chỉ muốn cả người, mà còn muốn đoạt đi cả tâm của hắn.
Thiên hạ lẫn hắn, nàng đều muốn nắm trong tay.
Thiếu nữ nở nụ cười, khiến thế gian trở nên muôn màu như họa.
Nàng đã đến tuổi cài trâm, dung mạo tuyệt sắc lưu truyền như giai thoại trong thiên hạ, biết bao nhiêu người ngỏ ý cầu thân, thế nhưng nàng đều chướng mắt.
Bởi khi nhìn thấy họ, nàng sẽ tự động liên tưởng đến vị hoàng tử như đóa hoa cao lãnh kia, cảm thấy họ thật xấu xí, chẳng bằng một góc của vị hoàng tử ấy.
Mê Truyện Dịch
Nhất là đôi mắt của vị hoàng tử, ma mị lại yêu nghiệt như lưu ly, đôi mắt hổ phách đào hoa trăm năm có một, khiến muôn người trầm luân chìm đắm.
Chỉ có người như vậy, mới xứng đáng ở bên cạnh nàng.
Phụ thân từng nói, trời cao ưu ái khiến nàng có sắc đẹp tuyệt trần, chính là ban cho nàng thứ vũ khí tối thượng nhất.
Nam nhân trong thiên hạ, tất cả đều phải quỳ rạp trước sắc đẹp của nàng, can tâm tình nguyện để nàng dẫm đạp lên, từng bước đi tới hoàng quyền tôn quý.
Mà thiếu niên cao lãnh trước mắt, rất nhanh thôi, cũng sẽ không ngoại lệ.
Nàng sẽ chờ, chờ đến thời điểm thích hợp, đem đóa hoa cao lãnh đó mà giam cầm trong tay.
Chỉ đến khi vị hoàng tử bước vào Ngọc Lan cung, sát khí quanh người mới tản đi một chút.
Không mấy ai biết, hắn lại vừa trải qua một trận huyết tinh.
Để gột rửa che đi mặt hắc ám của bản thân, hắn phải đến nơi thao luyện để thay một bộ y phục mới.
Việc đầu tiên hắn làm, là tìm kiếm thái giám nhỏ của hắn.
Vậy mà hắn nhìn mãi cũng không thấy nàng đâu.
Mặc dù hắn là một vị hoàng tử, là chủ nhân ở nơi này, nhưng bất luận thế nào, vị trí của hai người dường như đảo ngược, luôn là hắn phải kiếm tìm nàng.
Luôn là người đầu tiên phát hiện ra bóng hình nàng trước, còn nàng, để hắn lạnh nhạt lặp lại mệnh lệnh, để hắn tiến về phía nàng, nàng mới nhận ra thân ảnh của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trách làm sao được, bởi vì tình yêu như đóa hoa đẹp nhưng có gai, biết rõ hiểm nguy nhưng hắn vẫn vô thức cầm lấy nó mặc cho đau khổ bi thương, m.á.u chảy đầm đìa.
Phải đến khi nào, hắn mới thôi tìm kiếm nàng, nhận ra nàng trước tiên dù nàng có lẫn vào trong biển người? Phải đến khi nào, nàng mới chủ động tìm kiếm hắn đây?
Nhất Dạ khẽ xoay người, hắn ngửi thấy mùi m.á.u tươi.
Mà thái giám nhỏ của hắn, tìm mãi không thấy.
Đáy lòng hắn vang lên tiếng chuông cảnh báo, có chuyện chẳng lành..
《Minh quân là gì, khi mà phải quan tâm đến những người chẳng hề liên quan tới hắn.
Chẳng bằng làm một bạo quân, bản thân bao trùm lên luật lệ.
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thậm chí hắn muốn đưa một thái giám cao quý vô song đứng bên cạnh hắn, cũng không ai dám can ngăn.
Bởi vì ai dám cản hắn, xuống địa ngục đi.》
Một thời gian sau đó, quả thật là những giây phút dài nhất trong cuộc đời Nhất Dạ.
Đến khi lần theo mùi m.á.u tanh mà chứng kiến bộ trang phục nhiễm m.á.u của nàng, thiếu niên dường như nghe trong trái tim mình có gì đó vỡ tan.
Khó chịu nhức nhối, đau hơn cả vạn tên xuyên qua.
Nơi thái dương ẩn ẩn lộ ra tâm ma, để độc trong người đột nhiên bộc phát.
Cánh cửa phòng bật mở, Vân Mặc thấy bóng lưng âm u của thiếu niên trong căn phòng của mình, chợt khẽ ngây người.
Lệ khí bao quanh của thiếu niên lạnh lẽo như gốc tuyết liên trên núi băng, âm trầm quỷ dị.
Mặc dù sau sự kiện cái thai của Lệ phi c.h.ế.t yểu, kéo lên sóng gió tai ương, hành tung của thiếu niên ngày một bất định, trên người cho dù có nhuốm màu m.á.u tươi cũng sẽ dùng huân hương che lấp.
Trước mặt nàng, thiếu niên sẽ cố gắng che dấu một mảnh tàn bạo khát máu, dù đôi khi sẽ lơ đãng mà để lộ khí chất âm u.
Thế nhưng trực tiếp tỏa ra sát khí quỷ dị thế này, vẫn là lần đầu tiên nàng biết.
Vân Mặc thấy hắn nhìn chằm chằm vào trang phục dính m.á.u của mình, thầm nghĩ bản thân có lẽ muốn điên rồi!
Cơ thể này mới 16 tuổi, thật khó tin khi bây giờ mới xuất hiện thủy quỳ, khiến Vân Mặc chẳng kịp trở tay phòng bị, vì thế m.á.u tươi nhuốm màu trang phục của nàng.
Nàng phải cố gắng kiếm thứ đồ cần thiết cho những ngày thế này, sau đó nghiến răng chịu đựng cơn đau mà trở về xử lí bộ trang phục dính máu.