Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 31: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Ai ngờ được, khi bước vào phòng lại bắt gặp thân ảnh của thiếu niên đang hắc hóa.

Do có bóng ma trong quá khứ, bạo quân tương lai cực kì chán ghét xem diễn, cũng hận nhất là kẻ phản bội.

Không lẽ nào, thiếu niên đã phát hiện ra bí mật của nàng?

Chờ đợi nàng, có phải một kiếm xuyên tim?

Đáy lòng Vân Mặc khi nghĩ đến khả năng đó, một mảnh rét lạnh.

Mấy năm nay, nàng là người chăm sóc cho hắn, đối với Vân Mặc, Nhất Dạ rất kiệm lời, tuy vậy đôi khi sẽ để lộ ra một tia ôn nhu.

Ví dụ như, khi nàng co ro một góc lúc trời trở lạnh, sáng hôm sau tỉnh dậy bản thân đã được bọc trong một chiếc chăn ấm.

Hay ví như, khi xuân đến ổ mai bừng nở, nàng chật vật muốn hái một cành mai, thiếu niên sẽ phi thân bay tới, ngắt một cành mai cho nàng.

Thiếu niên sẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi cài cành mai lên tóc Vân Mặc, sẽ ngắm nhìn nàng rất lâu để trầm khàn mà bảo rằng, nếu nàng là nữ nhi, tuyệt đối sẽ là một cô nương xinh đẹp như hoa như nguyệt.

Giọng nói thiếu niên rất nghiêm túc không hề tỏ ra đùa cợt, khi ấy Vân Mặc sinh ra một tia bối rối, đối diện với đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách đầy vẻ phong tình của hắn, nàng lập tức tháo cành mai cài trên tóc xuống, luống cuống lấy cớ rời đi.

Một thiếu niên từng để lộ ra sự dịu dàng như thế, là bởi vì tin tưởng nàng.

Nếu như hắn biết rằng nàng lừa dối hắn nhiều năm như vậy, chờ đợi nàng có phải vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu?

Vân Mặc theo thói quen khẽ cào tóc, nàng ngập ngừng một chút rồi cất lời.

- "Điện hạ...."

Nàng lên tiếng gọi hắn, thiếu niên khẽ xoay người.

Bạo phát trong hắn sắp hóa thành tẩu hỏa nhập ma, nay đột nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bỗng dịu dàng trở lại.

Vân Mặc luống cuống, đáy lòng rất tự nhiên soạn ra một vở kịch nhỏ, liếng thoắng cẩn trọng cất lời.

- "Điện hạ, điện hạ đã đói chưa? Nô tài đáng c.h.ế.t để điện hạ chờ lâu.

Chẳng là nô tài định tính tối nay làm món canh gà, có vừa đi cắt tiết một con gà trống mới mua, vụng về thế nào để tiết gà dính vào trang phục, nô tài sợ khi điện hạ về thấy bẩn mắt nên nên phải lập tức đi thay...hahaha...Điện hạ nhân từ, sẽ không trách tội nô tài chứ?"

Kịch bản nhỏ vừa mới biên soạn nên nếu tinh ý sẽ thấy có rất nhiều sơ hở, nhưng bi thảm thay người nghĩ ra nó thì nơm nớp lo lắng, còn người cần lắng nghe thì vốn dĩ quẳng nó ra sau đầu, biểu tình chỉ chú ý đến người trước mặt.

Sau đó, Vân Mặc bị thiếu niên mạnh bạo ép chặt vào tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu niên biểu tình hung dữ, đôi mắt ác liệt tựa ác thú đọng đầy lệ khí, hắn mơ hồ đưa tay lên chạm vào gương mặt nàng, dịu dàng cẩn thận v**t v*, khiến Vân Mặc cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đầy sống lưng.

Nàng bỗng nhớ đến bộ dáng ban đầu gặp Nhất Dạ, cũng là một bộ dáng nhuộm đầy sát khí muốn g.i.ế.c người.

Sau này khi hắn buông bỏ phòng bị với nàng, lại hiện ra dáng vẻ của trẻ con non nớt.

Theo thời gian hắn lớn lên, biểu tình trước mặt nàng luôn sạch sẽ tươi mát, nếu không phải chứng kiến hắn trực tiếp trước mặt nàng phát cuồng, nàng sẽ quên mất đi một bộ dạng vô cùng đáng sợ của hắn.

Mê Truyện Dịch

- "Thái giám nhỏ, thì ra ngươi vẫn ở đây."

Vân Mặc nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu trước thái độ của Nhất Dạ.

Thế là Nhất Dạ vẫn chưa phát hiện ra à? Đáy lòng Vân Mặc khẽ thở phào một hơi.

Chỉ cần hắn vẫn gọi nàng là "thái giám nhỏ", vậy thì nàng an tâm rồi.

Từ rất lâu, Nhất Dạ luôn cố chấp gọi nàng là "thái giám nhỏ", còn Vân Mặc tuy bề ngoài gọi hắn là "điện hạ", nhưng trong lòng mặc niệm gọi hắn là "hoàng tử nhỏ".

Cũng không biết là ai nhỏ hơn ai.

Chỉ là Vân Mặc đột nhiên ý thức được một điều bi ai, nếu như trong làn tuyết hôm đó, nàng mang theo ý niệm trêu chọc mà cúi đầu hỏi hắn: "Điện hạ, hay là để nô tài cõng người nhé?" thì bây giờ, Nhất Dạ trở thành thiếu niên, hai người đứng như thế này, nàng mới phát hiện, bất tri bất giác, hắn đã cao hơn nàng.

Trong lòng nàng bỗng nhận thấy một điều gì đó dị thường không tên.

Nhất Dạ như bị ma chú, vẫn không ngừng v**t v* gương mặt của nàng, đến khi ánh mắt va phải đôi môi đỏ mọng, đôi mắt hắn bỗng trở nên u tối.

Hắn không rõ cảm giác từng ngày bản thân dành cho Vân Mặc là gì.

Hắn chỉ biết người trước mắt tựa như độc dược mê hoặc khiến hắn ngày một sa ngã, ngày một trầm luân.

Hắn muốn quang minh chính đại để thái giám nhỏ ở bên cạnh hắn, muốn như vậy phải chạm đến ngôi vị chí tôn cao quý bao người khát vọng.

Bước lên ngôi vị đó, hắn chẳng cần trở thành một minh quân, lưu danh lịch sử.

Cái hắn muốn, là quyền lực chí cao vô thượng của vị trí kia.

Trở thành một bạo quân, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Toàn bộ những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, đều dành cả cho người trước mắt.