Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 45: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Rõ ràng được thả tự do, nhưng Vân Mặc chẳng biết đi đâu.

Nàng không kìm được nhớ lại ánh mắt âm lãnh của thiếu niên, cảm thấy so với việc bị trói trong căn phòng kia, việc tự sinh tự diệt ở thế giới xa lạ này còn khó hơn gấp nghìn lần.

Xung quanh bốn bề cô quạnh, chỉ thấy tuyết rơi lác đác.

Cảnh tượng cô đơn đến hiu hắt, Vân Mặc bỗng thấy nhớ Nhất Dạ đến vô cùng.

Càng đau lòng hơn, dường như chỉ cần rời xa hắn, nàng lập tức trở thành một con chim non gãy cánh yếu ớt, không người chở che.

Vân Mặc hít sâu một hơi, khẽ siết chặt bông tuyết vừa mới đậu trong tay.

Cũng không biết bây giờ, cơ thể của Nhất Dạ đã có chuyển biến tốt hay chưa?

Buổi hôm sau, Lam mới phát hiện Vân Mặc đã biến mất.

Lý trí dường như đã bị tức giận ăn mòn.

Kẻ hắn bắt là kẻ có ý nghĩa cực kì quan trọng với chủ nhân, thế nên hắn đã ủy thác cho Vũ để mắt tới Vân Mặc.

Vũ là một thiếu niên xinh đẹp mà chủ nhân mới thu nhận gần đây, chủ nhân có giao cho hắn bồi dưỡng Vũ.

Tuy được chủ nhân ủy thác bồi dưỡng, nhưng lâu dần khi tiếp xúc với Vũ, Lam nhận ra Vũ chỉ là ẩn nấp dưới vẻ bề ngoài nhu nhược vô hại, còn tâm tư và tài năng của Vũ thì sâu không đáy.

Vì vậy, hắn rất tin tưởng Vũ, giao cho Vũ trọng trách quan trọng khi hắn đang làm nhiệm vụ quan trọng là ẩn trong bóng tối làm con cờ của Lệ phi, nhưng Vũ đã đáp trả sự tin tưởng của hắn thế nào?

Chính là Vũ để lạc mất một kẻ sức trói gà còn không chặt.

Lam tức giận sai người đòi Vũ tới.

Thiếu niên xinh đẹp sau đó xuất hiện trước mặt Lam, với vẻ bề ngoài nhu nhược muốn người chở che ngàn năm không đổi.

Có lẽ thời tiết khắc nghiệt làm gương mặt chàng tái nhợt như sắp chết, tuy nhiên khí chất của chàng lại trầm ổn thong dong.

Lam chán ghét vẻ giả dối mà Vũ dựng lên, kẻ âm ngoan hiểm độc này còn muốn diễn trò gì nữa đây? Hắn gằn giọng hỏi Vũ.

- "Sao ngươi lại để tên thái giám đó chạy mất? Ngươi có biết, sau khi chủ nhân phát hiện ra sự quan tâm của điện hạ dành cho tên thái giám đó, chủ nhân đã muốn chính tay mình kết liễu hắn không?"

Giọng nói của Vũ mong manh như sắp gãy, chàng khẽ nói.

- "Ồ, vậy ư?"

Ha, vẻ bi thương muốn rơi lệ của người trước mặt, là để ai xem? Lam chẳng mảy may d.a.o động, hắn rút kiếm ra, kề vào cổ Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói của Lam lạnh băng, tựa như chỉ cần Vũ trả lời trái ý hắn, lập tức chiếc cổ mảnh khảnh của Vũ sẽ bị cứa đầy m.á.u tươi.

Mê Truyện Dịch

- "Ngươi muốn phản bội chủ nhân à?"

Dáng người Vũ lung lay như muốn vỡ tan, chàng cười khổ.

- "Từ lúc cầu xin đi theo nàng, mạng của ta đã là của nàng rồi, còn có thể phản bội nàng ư?"

Đúng là Vũ đã hứa sẽ trung thành với nàng tuyệt đối, nhưng con người thì ai cũng nảy sinh tham vọng.

Nhất là trong khoảnh khắc nào đấy, Vũ đã biết yêu, muốn khát khao độc chiếm nàng.

Dù ước mộng này cực kì xa vời, hiện thực đã định đoạt sẵn nàng là khổng tước xinh đẹp trên cao, chàng là bày tôi thấp hèn quỳ ở dưới đất...Lại tựa như bao người thèm khát tất thảy của nàng nhưng chẳng bao giờ được chạm tới, chỉ si ngốc vì nàng mà như thiêu thân lao vào tử ngục.

Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Nhưng bản tính hẹp hòi của Vũ tuyệt không cho phép, rằng người chàng thầm yêu, lại mến thương kẻ khác.

Chàng ghen tị đỏ mắt với vị hoàng tử trong mộng của nàng, lại nghe tin nàng muốn chính bản thân kết liễu người thương của vị hoàng tử ấy, chàng tự hỏi, việc lấy mạng người thương của vị hoàng tử đó cần chính nàng phải ra tay ư?

Chỉ e, vị trí của vị hoàng tử ấy trong trái tim của nàng, chẳng đơn thuần là cảm nắng nhất thời, mà là yêu đến cuồng si mất rồi.

Nghĩ đến đấy, cơn tức giận của Vũ bộc phát như muốn ăn mòn lý trí của chàng.

Trái tim cũng vì vậy mà nhức nhối đau buốt tới tận tâm can.

Vì thế lần đầu tiên, chàng tự ý trái mệnh lệnh của Lam, thả người kia đi...

Chàng không thể g.i.ế.c Vân Mặc, vì chàng dù để người khác phát hiện ra vẻ độc ác của bản thân, cũng tuyệt đối không muốn Hạ Nhã Tịch biết được mặt đen tối nhơ nhuốc của chàng.

Hơn nữa, nếu kẻ đó là tình địch của nàng, vậy thì càng không thể c.h.ế.t mà nhất định phải tồn tại.

Tuyết rơi lả tả...Kí ức của chàng cuốn theo làn tuyết, bỗng nhiên xoay vần.

Lúc ấy, một toán người vây quanh đả thương Vũ, chàng đã chịu đựng đến cực hạn khi phải diễn vẻ dịu dàng nhu nhược, sát khí lóe lên ở đáy mắt chàng, đến khi chàng định vung ám khí từ trong tay áo kết liễu bọn chúng, thì một cô nương váy đỏ xinh đẹp diễm lệ bất ngờ xuất hiện dưới ánh trăng.

Lần đầu tiên, có người che chở cho chàng.

Cho đến khi cô nương váy đỏ quay đầu lại, vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng khiến chàng ngơ ngẩn.

Đến khi chàng bật thốt muốn nàng đem chàng theo cùng, nàng quyến rũ mị hoặc cười hỏi.