- "Ngươi không sợ ta ư?"
Giọng nói của nàng cũng tuyệt vời như vẻ đẹp của nàng, dễ dàng làm người khác trầm mê.
Nàng hỏi cũng thật kì lạ.
Nàng g.i.ế.c người để bảo vệ chàng, chàng sao có thể sợ nàng được đây? Nếu nói vì chứng kiến nàng g.i.ế.c người không chớp mắt mà cho rằng chàng sợ hãi nàng, vậy thì nàng sai rồi.
Trái ngược với vẻ bề ngoài mong manh của chàng, chàng còn có thể tàn nhẫn hơn nàng gấp bội.
- "Lại nói, mang ngươi theo, ta có lợi ích gì kia chứ? Ta cần gì mạng sống của ngươi?"
Dứt lời, nàng lạnh lùng xoay người.
Vũ hoảng hốt nắm chặt lấy vạt áo của nàng, lần đầu tiên không phải diễn kịch để che mắt người đời mà thực sự hèn mọn cầu xin, chàng khản giọng nói.
- "Cô nương, cầu xin nàng, mang ta đi với, chuyện gì nàng muốn ta cũng sẽ nguyện ý thực hiện giúp nàng!"
Lời cầu xin hèn mọn của chàng, rơi vào tai Hạ Nhã Tịch, tựa như ma chướng.
Những ngón tay thon dài, trắng bệch gầy gò đến lộ cả khớp xương của chàng, cố gắng bám vào vạt áo của nàng không ngừng run rẩy...
Xung quanh hai người, gió rít gào như muốn nổi một trận cuồng phong.
Tuy rằng có vô số kẻ cam tâm tình nguyện c.h.ế.t vì nàng, nhưng vẻ yếu ớt mỏng manh của chàng đã làm trái tim lãnh khốc của nàng mềm lại.
Gương mặt bảy phần giống Nhất Dạ đang hèn mọn cầu xin nàng khiến trong một khắc, rượu che mờ đi lý trí, làm nàng ảo tưởng rằng vị hoàng tử cao ngạo nào đó đang lấy lòng nàng.
Lần đầu tiên Hạ Nhã Tịch phá vỡ nguyên tắc, thở dài gật đầu.
Lại nói về Vân Mặc, sau khi được Vũ thả đi, nàng lang thang bước trong vô định.
Trong tay Vân Mặc siết chặt con d.a.o nhỏ mà Nhất Dạ đã trao cho nàng, nàng thầm thở dài nếu cứ tiếp tục thế này, cũng không phải là cách hay.
Nàng không cam tâm sẽ c.h.ế.t vì đói và lạnh, nhưng nàng cũng không nguyện ý cứ đứng im và chờ đợi.
Và có lẽ trời cao đã nghe thấu tiếng lòng của nàng.
Từ đằng xa, Vân Mặc bỗng thấy có một đoàn người tới gần.
Ánh mắt nàng lóe lên tia mừng rỡ.
Nàng dùng hết sức mình bước về phía đoàn người kia.
Theo như quan sát của nàng, có lẽ đoàn người ấy là một nhóm vũ ca từ nơi phương xa về kinh thành sinh sống.
Vũ Thành dường như đang hiện lên trước mắt.
????????uyệ???? chí????h ở ﹎ ???????? Um????????uy????????﹒v???? ﹎
Vân Mặc, nàng gặp may rồi!
Sương khói mờ ảo, người chập chờn nơi đáy mộng, đâu biết là tỉnh hay mê?
Phía bên ngoài, gió hòa cùng tuyết dấy lên trận cuồng phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nơi căn phòng, vị hoàng tử đã tỉnh giấc, nhưng người hắn cần nhất, lại chẳng thấy đâu.
Nàng biến mất rồi...
Lúc biết được điều này, cơn tức giận đã nghiền nát lý trí của hắn.
Nhất Dạ vừa mới tỉnh chẳng được bao lâu, bây giờ vì điên cuồng tức giận mà hắn lại ho ra một trận m.á.u tươi.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, yếu ớt như phù dung mỏng manh trong gió.
Nếu như không phải thân thể còn yếu ớt, hắn nhất định sẽ cầm kiếm kết liễu Phùng Đình, ban cho Phùng Đình cái c.h.ế.t vạn kiếp bất phục.
Mê Truyện Dịch
Chinh chiến sa trường thì liên quan gì đến hắn, sinh mạng con dân Đại Yến có can hệ gì đến hắn, khi mà mọi thứ hắn làm, đều trở nên vô nghĩa khi người ấy biến tan?
Đôi mắt của vị hoàng tử đỏ lên một màu máu, yêu dã quỷ dị.
Phùng Đình cảm thấy, bản thân đã đánh giá thấp vị trí tên thái giám ấy trong lòng điện hạ rồi.
Nếu như thực sự Vân Mặc c.h.ế.t đi, chờ đợi y không những là cái c.h.ế.t vạn kiếp bất phục mà còn liên lụy đến vạn sinh linh của con dân Đại Yến.
Ác linh trong người hắn, có lẽ, chỉ có Vân Mặc mới trói buộc được mà thôi?
Lúc này đây, bộ dạng của thiếu niên biến đổi hoàn toàn, giống như ác thú đã phá vỡ phong ấn!
Tuyết vẫn rơi đầy trời, bóng vị hoàng tử cô độc cầm kiếm trong tay, đau thương từng chút bước ra ngoài.
Giọng của hắn khản đặc nhưng tuyệt tình lãnh khốc, thiếu niên nở nụ cười yêu mị c.h.ế.t chóc.
- "Bằng mọi giá, phải tìm được hắn cho ta.
Nếu như để ta chờ quá lâu...dù có chết, ta cũng kéo các ngươi xuống địa ngục chôn cùng."
Những lời lạnh lùng đe dọa của hắn khiến Phùng Đình cực kì khiếp sợ.
Bản chất của vị hoàng tử bề ngoài tuấn tú vô song, nhưng sâu trong lòng chính là ác quỷ tàn nhẫn m.á.u lạnh.
Thiếu niên sau đó ngẩn người nhìn làn tuyết rơi bên ngoài, như đang chìm vào một kí ức xa xôi...
Đau...đau...đau quá...
Sao lại có thể đau thấu đến xương tủy, buốt lạnh đến tận tâm can?
Trái tim Nhất Dạ tưởng như vỡ nát, đau đớn nhức nhối đến ngạt thở.
Là hắn đã quá yếu ớt, nên không thể bảo vệ nàng sao?
Ẩn nhẫn cam chịu bao lâu, trong phút chốc lại đổi lại kết cục thế này?
Hắn không can tâm, hắn không thể cứ thế để lạc mất nàng.
Nhìn bóng lưng cô độc của hắn lẫn trong tuyết rơi, người ta cảm tưởng như hắn đã cô độc cả một đời.
Bóng lưng mang theo những bi thương u uất.
Hắn cô tịch đứng ở đấy, giống như một thiếu niên si tình, chỉ mình hắn cô đơn ngặm nhấm mối tình còn chưa kịp nở rộ, kết trái đ.â.m hoa.