Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 49: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Cho đến khi mọi người bừng tỉnh từ trong mộng, vị hoàng tử đã thô bạo đoạt người đem đi mất..

Người là chấp niệm, là bạch nguyệt quang hắn cẩn thận cất giữ, nâng niu trân quý trong lòng!

Trái tim Vân Mặc loạn nhịp, cả người muốn toát mồ hôi hột.

Cứ ngỡ thiếu niên vẻ ngoài yếu ớt, nhưng chẳng ngờ hắn có sức lực lớn kinh người.

Hai người vào phòng của hắn, sau đó, thiếu niên một tay ôm nàng, một tay khóa trái cửa lại.

Thình thịch, thình thịch...

Là trái tim của ai, đang điên cuồng đập trong bóng tối?

Nhất Dạ hắn, là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?

- "Điện...điện hạ..."

Vân Mặc cả người run rẩy, mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Nàng muốn tìm lời phân trần, nhưng đầu óc nàng trống rỗng, một câu cũng không nghĩ được.

Thiếu niên quăng nàng trên chiếc giường lớn.

Ngay lúc nàng cho rằng hắn sẽ rút kiếm g.i.ế.c nàng, nàng liền run rẩy nhắm chặt đôi mắt...thì thật ngạc nhiên, chờ đợi nàng, là một trận cuồng hôn.

Cơ thể mang theo hơi lạnh của thiếu niên áp xuống cơ thể mềm mại nàng, dây dưa quyến luyến, khiến Vân Mặc cực kì khiếp sợ.

Thiếu niên hôn trúc trắc không có quy luật, chỉ biết buông thả theo bản năng của mình, nụ hôn điên cuồng, tựa như công thành đoạt đất, mang theo nỗi hờn giận, nhưng lại ẩn chứa tiếc thương dịu dàng.

Thời gian như ngừng trôi.

Thiên trường địa cửu, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Việc thiếu niên gây ra hành động như thế này, nằm ngoài dự tính của nàng.

Nhất Dạ hôn nàng, là có ý gì?

Chẳng lẽ ám chỉ, là hắn thích nàng?

Điều này là không thể.

Ở nguyên tác có nhắc tới, bạo quân tương lai cực kì tàn nhẫn m.á.u lạnh, trong khái niệm của hắn, không hề tồn tại hai tiếng "tình yêu".

Vậy thì nụ hôn của hắn, đại diện cho cái gì đây?

Đáy lòng Vân Mặc tràn đầy phức tạp.

Nàng khẽ mở mắt, hình ảnh thiếu niên hung bạo như ẩn chứa tâm ma phản chiếu chân thực vào đôi mắt nàng...!Vân Mặc thấy lòng nặng trĩu.

Nàng biết nếu phản kháng, người chịu thiệt chỉ có mình nàng mà thôi.

Nhưng bị thiếu niên xâm phạm thế này, sao nàng cảm thấy bi thương, tức giận?

Thời gian trôi đi cho đến khi nhận ra hơi thở của người trong lòng rối loạn, Nhất Dạ mới luyến tiếc buông nàng ra.

Đối diện với ánh mắt đen thẫm mang theo ôn nhu lưu luyến của thiếu niên, Vân Mặc có tức giận, bi thương cũng phải kìm nén trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng thở dài hỏi hắn.

- "Điện hạ làm vậy, là có ý gì?

Hay điện hạ muốn trừng phạt nô tài? Nhưng nếu vậy, điện hạ đã dùng sai cách rồi, giữa người với người, nếu như trao nụ hôn cho nhau, phải là "lưỡng tình tương duyệt".

Có phải điện hạ đã hiểu nhầm điều gì đó rồi chăng?"

Nàng hi vọng, là bản thân không hiểu sai đi.

Mê Truyện Dịch

Câu hỏi của nàng, đã rút cạn sự can đảm trong tim.

Nhất Dạ bỗng hoảng hốt nhìn cô nương xinh đẹp lạnh nhạt trước mắt, từng lời nói của nàng quay cuồng trong tâm trí.

Lưỡng tình tương duyệt!?

Đó có phải là thứ, đại diện cho điều thế gian gọi là "tình yêu"?

Chẳng ai biết, "tình yêu" chính là thứ hắn hận thấu nhất.

Bởi chỉ vì giữa hoàng thượng và Lệ phi có "ái tình", được thế gian ngợi ca là "lưỡng tình tương duyệt", mẫu thân của hắn mới c.h.ế.t một cách đầy bi thương! Dẫn đến cuộc sống của hắn, ngày ngày chẳng thấy ánh mặt trời, chìm trong địa ngục!

Hắn tựa như rơi vào ma chướng, đã tự nhủ bản thân sẽ chẳng bao giờ bước sai đường, vậy mà chỉ vì người trước mắt, bản thân hắn đã sa ngã rồi ư?

Có phải chỉ cần g.i.ế.c nàng, hắn sẽ đoạt tuyệt thứ thế gian tôn thờ là "tình yêu"?

Nghĩ đến đấy, Nhất Dạ bỗng thấy hoảng loạn.

Cô gái trước mặt hắn xinh đẹp thanh khiết như tiên nữ giáng trần, hắn dùng cả mạng sống để bảo vệ nàng, nâng niu trân quý nàng còn chưa hết, sao có thể, tổn thương nàng dù chỉ một chút được đây?

Nếu như đã sa ngã rồi, vậy thì cứ sa ngã tiếp đi thôi.

Dù sao chăng nữa, hắn đã không có lựa chọn rồi.

Hoặc là có thể hiểu, bản thân hắn tình nguyện bước trên con đường sa ngã này.

Bởi vì thứ hắn luyến tiếc trân quý ở thế gian này, cũng chỉ có nàng mà thôi.

Sau đó, Vân Mặc được rơi vào một vòng ôm đầy dịu dàng.

Cằm hắn tựa vào vai nàng, hơi thở vấn vương bên tai nàng như độc dược.

- "Vân Mặc, nàng không hiểu sao? Ta yêu nàng!"

Hắn chẳng còn gọi nàng là thái giám nhỏ, cái tên "Vân Mặc" thốt ra từ hắn, khiến nàng thấy ngạc nhiên xa lạ.

Dường như có điều gì đang lặng thầm biến đổi.

Dù nàng muốn lừa dối hắn thế nào, vì nàng, mọi quy tắc của hắn, có thể vỡ tan.

Biết sao được đây, hắn đã chìm sâu vào lưới tình của nàng mất rồi, bảo hắn tìm lối thoát, hắn biết tìm nơi đâu? Khi mà mất đi nàng, ngỡ như thế gian vụn vỡ trước mắt.

Vân Mặc bị ánh mắt quyến luyến điên cuồng của thiếu niên dọa cho sợ hãi.

Đáy mắt nàng không che dấu nổi một tia hoảng loạn, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói với hắn.

- "Điện hạ, có lẽ ngài đã nhầm lẫn gì chăng? Tình cảm của ngài đối với nô tài, có thể chỉ giống như tình cảm tỷ đệ?"