Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 50: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Gương mặt của thiếu niên bỗng trầm xuống lạnh lẽo khi nghe lời nói của nàng.

Sau đó, đáp trả lại câu trả lời của nàng lại là một trận hôn như gió mây vần vũ.

- "Điện hạ, ngài điên rồi!"

Vân Mặc không kìm được uất hận mà nghiến răng thốt lên.

Điện hạ à, ngài có hiểu, trong "ái tình", giữa hai bên cần phải "lưỡng tình tương duyệt"? Nếu không chờ đợi hai người, tình sẽ bị héo mòn đến chết.

Mấy ngày hôm sau, Nhất Dạ giống như một kẻ điên, hắn luôn quấn quít ở bên Vân Mặc chẳng rời.

Hắn nâng niu trân quý nàng, coi như nàng ngọc lưu ly dễ vỡ mà cẩn thận bao bọc, khiến trái tim Vân Mặc từng chút rung động, nhưng mang theo ngột ngạt chẳng tìm thấy tự do.

Tình cảm nàng dành cho Nhất Dạ, ban đầu thứ tình cảm của hai người cùng chung hoạn nạn, lớn hơn một chút là tình cảm quân thần, cao hơn chút nữa có thể xem như tình tỷ đệ.

Việc nghĩ rằng bản thân yêu hắn, đối với nàng là không thể nào.

Chỉ là sau khi Nhất Dạ tỏ tình với nàng rồi, vào mỗi đêm khi chìm vào ảo mộng, bên tai nàng lại nghe những âm thanh bi thương vụn vỡ.

Ta vì chàng mà rũ bỏ vỏ bọc nam nhi, vượt qua bao rào cản để trở thành một nữ vương tôn quý.

Vậy mà cớ sao, đến khi ta phụ cả thế gian để hiến dâng hết thảy cho chàng, chàng lại cứ thế vô tình quay lưng?

Nếu như định mệnh có luân hồi, nếu như đôi ta có tái ngộ kiếp sau, chỉ cầu đời đời kiếp kiếp, ta vĩnh viễn vô tâm vô tình, khiến chàng vì ta mà sinh hận, vì ta mà đau đến tê tâm liệt phế, thân tàn ma dại!

Những âm thanh như quỷ gọi hồn lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng, khiến Vân Mặc sợ hãi tỉnh dậy, cả người nàng nhuốm đầy mồ hôi lạnh.

Những lúc như vậy, Nhất Dạ đang ôm nàng cũng tỉnh giấc theo, hắn dịu dàng an ủi nàng, truyền đến cho nàng sự ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo.

Vòng tay của thiếu niên tuy kìm hãm sự tự do của nàng, nhưng lại an toàn tuyệt đối, khiến nàng cực kì an tâm.

Chỉ là chẳng rõ, cuộc sống này của nàng, có thể duy trì tới bao giờ?

Cho đến một hôm, bệnh của thiếu niên đột nhiên bạo phát.

Hắn bỗng ho ra một trận m.á.u đen.

Mặc dù hắn đã cố gắng áp chế kịch độc, nhưng hắn vẫn chẳng khống chế được độc ngày càng phát tán mạnh mẽ.

Vân Mặc hốt hoảng vô cùng, vội vã bảo người mời đại phu.

Chính vì khí thế của thiếu niên quá mức cường đại, làm nàng quên đi rằng hắn cũng là con người, cơ thể còn nhiễm độc lâu năm!

Nàng lo lắng đến sắp phát điên, định xuống bếp sắc thuốc cho hắn thì hắn nhanh chóng kéo tay nàng lại, bình thản cười nói.

- "Không sao cả, chỉ là ho ra một trận m.á.u mà thôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đã dọa đến nàng rồi ư?"

Rõ ràng hắn đau đến tê tâm liệt phế, nhưng hắn chẳng để tâm mà còn dịu dàng trấn an nàng.

Trái tim Vân Mặc âm ỉ đau nhói, nơi khóe mắt bỗng xuất hiện giọt lệ.

Nhưng ngay sau đó, thiếu niên không thể tiếp tục tỏ ra bình thản được nữa, kịch độc lan đến lục phủ ngũ tạng, khiến hắn đau đến mức ngã xuống, lại tiếp tục ho ra một trận m.á.u đen.

- "ĐIỆN HẠ!!"

Tuy thế hắn vẫn cố chấp không buông Vân Mặc, cố gắng níu c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Vân Mặc bị sự cố chấp của hắn mà đau lòng không thôi.

Sự điên cuồng mang theo từng chút dịu dàng của hắn, rực cháy thiêu rụi con tim lại mê hoặc đoạt phách hồn người, khiến nàng ngoài hoảng hốt khiếp sợ, lại ngày một sa ngã trầm luân...

- "Điện hạ, ngài điên rồi! Thuốc vẫn còn ở phòng bếp đúng không, ta sẽ đi sắc thuốc cho ngài..."

- "Không được...không được rời đi..."

Nhất Dạ điên cuồng lẩm nhẩm, hắn có linh cảm rằng, nếu nàng rời đi bây giờ, hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn.

Mê Truyện Dịch

Việc nàng biến mất ở lần trước đã để lại bóng ma tâm lí trong lòng hắn, bây giờ dù có chết, hắn cũng không thể để nàng rời đi.

Đột nhiên trong phòng lan tỏa một mùi hương dịu nhẹ, khiến đầu óc con người trở nên mơ hồ.

Vân Mặc bỗng thấy mi mắt trĩu nặng.

Sau đó, một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Lần trước, Lam sơ ý tin tưởng Vũ mà để Vân Mặc trốn thoát.

Sự việc này đã đưa đến tai chủ nhân, khiến nàng cực kì phẫn nộ mà trách phạt hắn, đồng thời cho hắn một cơ hội duy nhất để lập công chuộc tội.

Chủ nhân nói, nếu như nàng không thể có cơ hội tận tay g.i.ế.c Vân Mặc, vậy thì nàng sẽ cho phép hắn lấy mạng Vân Mặc trước, rồi bản thân nàng sẽ tự mình nghiền hài cốt của Vân Mặc thành tro!

Nhất Dạ rất nhanh đã nhận thức được điều nguy hiểm.

Bản thân hắn tuy đã dùng ý chí cường đại của mình để khống chế mê dược, nhưng độc dược trong cơ thể từng chút tàn phá cơ thể hắn, khiến hắn khó có thể chống cự được nữa.

Thực ra, Phi Vân Tán có giải dược.

Chỉ là, nếu uống giải dược vào, bản thân hắn sẽ trở nên vong tình, quên hết mọi thứ về Vân Mặc.

Vì vậy đêm qua, khi người kia ẩn trong bóng tối sai ám vệ đưa giải dược cho hắn, Nhất Dạ chẳng mảy may suy nghĩ bóp vỡ giải dược.