Hơn bất cứ thần dân nào ở Ma quốc, y hiểu rõ nghi thức tiến hành lên ngôi vương của Thái tử, đặc biệt là phong Ma hậu, không hề diễn ra theo cách bình thường.
Đặc biệt là lễ phong Ma hậu, ngoài việc sắc phong Ma hậu ra, đó còn là một lễ thanh tẩy.
Đây là nghi thức cổ đã bị cấm không được lưu truyền, chỉ có vị Thái tử kia chuyện điên gì cũng dám làm.
Ma hậu tương lai của Ma quốc, nàng không đơn giản là cô gái yếu đuối ở trần gian.
Thân phận của nàng chính là con gái út của Tây Trì vương mẫu, là tiên tử cao cao tại thượng, tôn quý vô song ở cõi Tiên giới.
Năm ấy, nàng đơn độc một mình cầm kiếm xuất hiện tại Ma quốc, quang minh chính đại tuyên cáo muốn lấy mạng Thái tử Nhất Dạ.
Trận chiến giữa hai người diễn ra bất phân thắng bại, rung động trời đất, thiên địa chao đảo, đến các vì tinh tú cũng bị ảnh hưởng mà lung lay.
Sự xuất hiện của nàng từng là ác mộng của thần dân Ma quốc, khi họ thấy rằng vị Thái tử ngông cuồng nghịch thiên của bọn họ, rốt cuộc cũng có kẻ dám cản lại hắn.
Đó là vị tiên tử xinh đẹp tuyệt trần, phong vân kiêu ngạo, vận áo bào đỏ tươi dệt bằng muôn nghìn cánh bướm.
Khí chất ngông cuồng của nàng, so với vị Thái tử Ma quốc cũng bất phân cao thấp.
Nhưng sau trận chiến kinh thiên động địa ấy, nàng lại biến mất không còn dấu vết ở tam giới.
Ngàn năm trôi qua, chẳng ngờ có một ngày Thái tử Ma quốc lại tìm được nàng ở nơi trần thế.
Mê Truyện Dịch
Lúc ấy nàng chỉ là một phàm nhân yếu ớt, vẻ kiêu ngạo bất thuần đã rũ xuống tự bao giờ.
Lần tái ngộ của bọn họ ở chốn hồng trần, khiến vị Thái tử trong mắt chỉ có quyền lực tối cao và sức mạnh chí tôn vô hạn, nay lại vì một tiên tử - người từng là kẻ duy nhất dám g.i.ế.c hắn, mà cam chịu hiến hai nghìn năm linh lực để tiến hành lễ thanh tẩy, nhằm diệt thần hồn, hủy tiên cốt của nàng!
Hắn muốn nhân lúc nàng còn là phàm nhân yếu ớt, liền diệt đi thần hồn, hủy đi tiên cốt của nàng, để nàng không thể trở về cõi tiên, vĩnh viễn ở lại Ma quốc làm Ma hậu của hắn.
Nơi tẩm cung xa hoa, cách tấm màn mỏng manh, có cô gái xinh đẹp khẽ mở mắt.
Gương mặt nàng bình thản và tỉnh táo đến kì lạ, rất rõ ràng, nàng chưa ngủ.
Nàng vén màn che, đặt chân trần xuống sàn lưu ly giá lạnh.
Tà váy theo những bước chân của nàng khẽ lay động.
Vừa lúc ấy, Nhất Dạ bước vào tẩm cung.
Đối diện với ánh mắt cô gái trong suốt như biển cả, nhìn hắn chẳng hề bối rối, Nhất Dạ nở một nụ cười yêu nghiệt.
Hắn thong dong tiến tới cạnh nàng.
Vân Mặc thản nhiên nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong một khắc, hắn dường như nhìn thấy hình ảnh kiêu ngạo khó thuần của nàng trong quá khứ, một mình đơn độc cầm kiếm đến g.i.ế.c hắn.
Cũng chỉ có tiểu cô nương của hắn, mới dám nhìn thẳng vào hắn, đối nghịch lại với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người đứng đối diện nhau, thân hình cao lớn của hắn ngả xuống, cúi đầu nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông, khẽ lùi một bước.
Chẳng hiểu sao Vân Mặc cảm giác đâu đây vương vất không khí ái muội.
Nàng liền ngẩng đầu, bèn bắt gặp một ánh mắt nhìn nàng tràn đầy quyến luyến và đê mê cố chấp.
Ánh mắt điên cuồng si mê như vậy khiến đáy lòng Vân Mặc nổi lên tia kinh sợ.
Khí tức lạnh lẽo của vị thái tử phả vào tai nàng, Vân Mặc còn nghe thấy tiếng cười trong trẻo của hắn ngân vang như tiếng chuông bạc.
- "Vân Mặc, nàng có muốn làm Ma hậu của ta không?".
Năm ấy, mẹ nàng 17 tuổi, đã sinh ra nàng.
Trời mưa to như trút nước, lạnh giá đến tê buốt, mẹ nàng yếu ớt đặt nàng trước cánh cổng của cô nhi viện.
《Tôi biết bản thân ích kỷ, nhưng tôi còn trẻ, cuộc đời còn dài.
Tôi không muốn đánh mất tương lai phía trước vì đứa trẻ này.
Vô cùng xin lỗi, nhưng làm ơn hãy cưu mang nó giúp tôi.》
Đêm mưa hôm ấy, đứa trẻ khóc rất dữ dội, nhưng mẹ của đứa bé không hề quay đầu lại, thậm chí còn chạy trối chết.
Sáng hôm sau, người bảo vệ phát hiện ra đứa trẻ trước cổng, cả người đứa bé đã lịm đi, nóng bừng lên vì sốt.
Người bảo vệ cực kì lo lắng, nếu anh ta chỉ phát hiện đứa bé này chậm hơn chút nữa, có lẽ nó sẽ chết.
Cuộc đời Vân Mặc cứ thế được định sẵn ở cô nhi viện.
Nàng luôn mang trong mình một trái tim cô đơn.
Đôi khi giữa những đứa trẻ ở cô nhi viện chỉ vì tranh giành những lợi ích nhỏ nhặt nhất mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Người thắng, phải là kẻ mạnh.
Đã từ lâu, nàng mất dần niềm tin vào thứ gọi là tình thương yêu giữa người với người.
Cho đến khi, nàng gặp anh.
Năm ấy, nàng 7 tuổi.
Còn anh, 18 tuổi, đang ở độ tuổi hào hoa rực rỡ nhất của năm tháng thanh xuân, đầy khát khao và hoài bão.
Chiều ấy, như mọi khi nàng lặng lẽ trốn khỏi cô nhi viện, tìm góc riêng của đời mình.
Một nơi an tĩnh và trong lành chỉ thuộc riêng mình nàng.