Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 57: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Những ngọn nến đặt trên những chiếc đĩa bạc khảm ngọc quý giá, nối đuôi nhau giăng khắp nơi trong tẩm điện, chỉ vì hi vọng nơi cô tịch này thắp lên chút tia sáng.

Bởi vì hiện giờ chủ nhân của tẩm điện này, không chỉ có một người.

Nhất Dạ dịu dàng đặt cô gái đang say ngủ lên chiếc giường rộng lớn.

Bộ dáng của nàng khi ngủ trông cực kì yên bình.

Nhất Dạ ngồi bên cạnh nàng, ngắm nhìn nàng đang say giấc.

Được ngắm nàng chân thật thế này, đến giờ hắn vẫn ngỡ, tất cả chỉ giống như giấc mộng thoáng qua.

Đã bao lâu rồi khi hắn cố chấp chìm trong giấc mộng tìm kiếm bóng hình của nàng, đến lúc giật mình tỉnh dậy, tất cả đều hóa hư không?

Nhất Dạ lặng lẽ chạm vào gương mặt của nàng.

Đầu ngón tay của hắn lạnh lẽo buốt giá, nhưng nhiệt độ của cơ thể nàng lại ấm áp vô cùng.

Sự tương phản ấy đã nhắc nhở hắn một điều...

Nàng vốn dĩ tương khắc với hắn như vậy, nàng không thuộc về nơi này.

Nàng ở kiếp hồng trần còn có thể thương tiếc hắn, mỉm cười với hắn.

Nhưng hắn cực kì rõ ràng, đến khi nàng khôi phục thân phận trở lại, nhớ ra tất cả mọi chuyện xảy ra nơi trần thế, chỉ sợ nàng sẽ lại một lần nữa cầm kiếm đến đoạt mạng của hắn.

Thoáng chốc, những chuyện xảy ra trong quá khứ, tựa như những chiếc đèn kéo quân lướt qua.

Nhất Dạ hắn, đã từng muốn đốt tất thảy hóa tro tàn.

Thế nhưng, nếu như đã không thể nghiền nát thành tro để quay trở lại điểm xuất phát, vậy thì chỉ còn cách điên cuồng chiếm đoạt.

Vị Ma vương tương lai khẽ cong môi để lộ nụ cười tà mị, sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Môi hắn lạnh băng, nụ hôn của hắn cũng mang theo buốt giá, nhưng lại tràn đầy âu yếm và dịu dàng.

Hắn sắp chân chính có được nàng rồi.

Cho dù nàng và hắn sinh ra tương khắc, thì đã thế nào?

Không lâu nữa thôi, hắn lên ngôi vương, đồng thời đó cũng là lễ sắc phong Ma hậu.

Thần tiên xuất hiện cũng chẳng thể cản được nàng và hắn bên nhau.

Nhất Dạ bước ra ngoài.

Một lúc sau, người hắn chờ đợi đã xuất hiện.

La Sát quỳ xuống đầy cung kính.

- "Tham kiến Thái tử điện hạ!"

Áo bào đen của vị Thái tử nhẹ nhàng cuốn theo gió lạnh.

Không khí ở Ma quốc vốn đã quỷ dị, ánh sáng u ám nơi đây cũng không che nổi gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng tuyệt tình lãnh khốc của hắn.

Chút dịu dàng trên gương mặt dành cho Vân Mặc đã biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ ngàn đời, Ma vương luôn tàn nhẫn tuyệt tình, chỉ khi động tâm mới xuất hiện chút dịu dàng hiếm hoi.

Nhưng chút dịu dàng hiếm hoi ấy cũng chỉ dành cho một người duy nhất.

Ma vương sinh ra trong nơi tối tăm c.h.ế.t chóc, định sẵn là quỷ ma hèn mọn, vĩnh viễn chỉ có quyền lực và sức mạnh mới là thứ hắn khát cầu nhất.

Thân là Ma vương thống trị Ma quốc ngàn năm, tâm luôn lạnh băng như tro tàn, muốn hắn động tâm thì cực kì khó, nhưng một khi tâm đã động, liền yêu đến điên cuồng, kẻ kia dù có muốn chạy trốn đến đâu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn.

La Sát phảng phất như nhìn thấy hình bóng Ma vương đời trước trên người vị Thái tử trước mặt.

Rõ ràng cả hai đều tuấn mỹ vô song nhưng lại cực kì lãnh khốc tuyệt tình, sao có thể khiến người ta tin rằng, người như vậy sẽ có một tình yêu đến cuồng si điên dại?

Giọng nói của vị Thái tử cũng lạnh lẽo như con người của hắn.

- "Chuẩn bị đến đâu rồi?"

- "Khởi bẩm Thái tử, tất cả đều đã gần chuẩn bị xong.

Theo như dự kiến, ba ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức lên ngôi Ma vương và sắc phong Ma hậu."

Nhất Dạ nhíu mày, gương mặt lộ rõ nét không vui.

Hắn không muốn tiếp tục chờ đợi lâu dài thêm nữa.

Hắn muốn chân chính có nàng, càng nhanh càng tốt.

- "Truyền lệnh của ta, một ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức phong vương hậu."

- "Một...một ngày..."

La Sát kinh ngạc vì quyết định của Ma vương tương lai, y cực kì hoảng hốt.

Một ngày, có phải gấp quá rồi không?

Mê Truyện Dịch

Ánh mắt vị Thái tử lóe lên tia nguy hiểm, khí chất đế vương mạnh mẽ áp đảo đối phương đến kinh người.

- "Ngươi không làm được?"

Ngón tay của Nhất Dạ khẽ động, ngọn lửa yêu sắc bùng lên lập lòe trên đôi tay của hắn.

Khi khôi phục thân phận là Thái tử Ma quốc, hắn so với thiếu niên bạo quân ngày trước chỉ có tàn nhẫn tuyệt tình hơn gấp trăm lần.

La Sát rõ ràng cảm nhận được rõ ràng cái c.h.ế.t đang cận kề đến gần, sắc mặt y trắng bệch, dù ở Ma quốc lạnh lẽo nhưng thoáng chốc cả người y đã thấm đẫm mồ hôi.

Y vừa run sợ vừa lập tức trả lời.

- "Điện hạ yên tâm.

Nghi thức sẽ diễn ra trong một ngày nữa."

Nhận được câu trả lời như ý, Nhất Dạ bèn thu tay lại.

La Sát được sự cho phép của hắn, mới dám cáo lui.

Ở bên cạnh Thái tử hỉ nộ vô thường đã ngàn năm, nhưng lần nào y cũng có cảm giác áp lực đè nặng lên trái tim mình đến hít thở không thông, bao giờ cũng trong trạng thái cẩn trọng lo lắng.