Giữa lúc ấy, con gái út của Tây Trì Vương mẫu, tiểu tiên nữ Vân Mặc đã một mình xách kiếm đến Ma quốc g.i.ế.c Lý Nhất Dạ.
Lý Nhất Dạ gây ra bao nhiêu chuyện hoang đường, nhưng dù có thế nào, hắn vẫn cảm thấy cực kì trống rỗng.
Đến khi hắn quyết chiến với tiểu tiên nữ kia không phân cao thấp, hắn bỗng sinh ra sự hứng thú kì lạ.
Lần quyết chiến ấy, Nhất Dạ bị thương nặng.
Ma giới cũng vì thế mà thu liễm lại sự hoang đường của mình.
Còn tiểu tiên nữ Vân Mặc đã tổn thương hồn phách nặng nề, sau đó, nàng biến mất khỏi lục giới.
Đến khi Nhất Dạ phục hồi trở lại, hắn đã đi tìm tiểu tiên nữ kia.
Nếu hỏi vì sao hắn cố chấp tìm nàng, lý do hắn tự nhủ là...hắn muốn quyết chiến với nàng một trận nữa để phân thắng bại.
Chỉ có vậy mà thôi.
Sau đó, hắn biết được nàng là con gái út của Tây Trì Vương mẫu.
Hắn lại biết được, nàng là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất ở tiên giới.
Điệu múa kiếm của nàng cũng tựa như sắc đẹp của nàng, đã từng làm điên đảo chúng sinh.
Nàng cao quý, xinh đẹp như đóa hoa ở trên đài cao.
Còn hắn chỉ là ma quỷ hèn mọn ẩn nấp trong bóng tối.
Nhưng như vậy, cũng không thể cản hắn tìm kiếm nàng suốt vạn năm.
Cho đến khi tái ngộ, nàng đã là nữ vương chốn hồng trần, còn hắn vẫn là Thái tử Ma quốc.
Chỉ là...tiểu tiên nữ năm nào, bây giờ đã khác.
Còn nhớ khi ấy, nàng là tiểu tiên nữ kiêu ngạo mạnh mẽ bao nhiêu, nay lại ở trong bóng tối âm thầm rơi lệ vì một người.
Đó là người mà nàng thầm yêu.
Thật tiếc, người đó không phải là hắn.
Không hiểu sao, trái tim Nhất Dạ có chút nhói đau.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại
Sáng hôm sau, Vân Mặc thiết triều.
Tây Nhung quấy nhiễu bờ cõi Đại Yến, đế vương hạ chỉ tướng quân Triệu Ảnh Quân ra biên quan chống giặc, bảo vệ giang sơn Đại Yến.
Quần thần mỗi người một ý.
Hầu như mọi người đều không đồng ý với quyết định của đế vương, mọi người đều nghĩ đế vương tuổi trẻ, quyết định có phần xốc nổi.
Tất cả đều cho rằng, Tây Nhung là nước man di, tuy quẫy nhiễu bờ cõi Đại Yến nhưng không đáng ngại, chưa cần phải phái Triệu Ảnh Quân ra trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để cho quần thần thảo luận xong, Vân Mặc mới nói.
Mê Truyện Dịch
- "Ban đầu trẫm cũng nghĩ như các khanh.
Nhưng thiết nghĩ, có lẽ người Tây Nhung cho rằng, trẫm mới lên ngôi, tuổi còn trẻ, nên căn cơ chưa vững.
Người Tây Nhung thần phục Đại Yến đã lâu, bây giờ coi thường trẫm tuổi trẻ mà sinh lòng phản nghịch.
Vì vậy, trẫm phái Triệu Ảnh Quân dày dặn kinh nghiệm sa trường, trước là để trấn thủ biên quan bảo vệ giang sơn Đại Yến, sau là để đem quân đến đánh Tây Nhung để cho Tây Nhung biết rằng, Đại Yến vẫn hùng mạnh như cũ, bọn chúng phải cam lòng thần phục.
Người Tây Nhung tuy có dũng lại tâm địa khó lường.
Chuyến đi này ngoài Triệu Ảnh Quân, trẫm thiết nghĩ không ai thích hợp hơn y."
Quần thần bị lời nói sắc bén của đế vương đáp lại, không một ai dám dị nghị thêm điều gì.
Trước văn võ bá quan, Triệu Ảnh Quân quỳ xuống tiếp thánh lệnh của đế vương.
Vân Mặc vẫn lạnh lùng ngồi trên ngai vàng, đôi mắt xinh đẹp nhìn không ra hờn giận.
- "Diệp Thanh!"
Một vị quan trẻ tuổi lập tức bước ra tiếp nhận mệnh lệnh của Vân Mặc.
- "Có thần."
- "Mặc dù Triệu Ảnh Quân kinh nghiệm sa trường dày dặn, nhưng Tây Nhưng là nơi rừng sâu nước độc, địa hình hiểm trở.
Khanh đã từng có thời gian sinh trưởng ở Tây Nhung, hẳn hiểu rõ địa hình và con người nơi ấy, vì vậy, trẫm phong khanh là phó tướng, cùng với Triệu Ảnh Quân ra biên cương dẹp giặc."
- "Thần tuân chỉ."
Trong một khắc, Triệu Ảnh Quân cảm nhận người ngồi trên ngai vàng là một người hoàn toàn khác.
Đêm qua, nàng còn chút luyến tiếc không muốn y đi, nhưng hôm nay trước văn võ bá quan, nàng trả lời sắc bén đầy lạnh lùng và lý trí.
Y không thể nhìn ra được hình bóng tiểu cô nương xinh đẹp ở vị đế vương cao ngạo kia nữa rồi.
Giọng vị đế vương lại khàn khàn cất lời.
- "Các vị ái khanh còn điều gì muốn chuẩn tấu?"
Vân Mặc dù mới lên ngôi, tuổi còn quá trẻ nhưng thông minh cơ trí, tâm tư khó lường chẳng hề giống lời đồn bên ngoài, nàng hành sự quyết đoán quỷ dị, bởi vậy có rất nhiều đại thần kiêng dè nàng.
Hôm trước, vài vị đại thần bày tỏ về hậu cung của hoàng thượng, đã bị nàng phản bác lại một cách sắc bén và lý trí.
Cho nên lần này, việc bệ hạ mang một nam tử lạ mặt về cung đã dấy lên nhiều lời đồn thất thiệt, nhưng quần thần không ai dám đứng trước mặt đế vương bàn tán.
Giữa lúc ấy, Vân Mặc bỗng nghe thấy giọng nói phảng phất bên tai.
- "Ngươi hi vọng con dân của ngươi sống an bình, nhưng tại sao lại nổi sát tâm với ta? Chỉ bởi vì ta là ma quỷ hèn mọn, hay là vì ta biết bí mật của ngươi...Nếu đã vậy, tại sao ngươi lại không g.i.ế.c hắn, mà lại muốn g.i.ế.c ta?"