Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 79: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Ánh mắt hắn nhìn ta ngập tràn sủng ái cưng chiều.

Trên chiến trường thảm khốc, những cơn mưa tên ở phía kẻ địch vẫn b*n r* như mưa, kì lạ thay tất cả những mũi tên ấy đều b.ắ.n ngược trở lại.

Cuồng phong nổi lên, ta không tổn thất một mũi tên nào cũng toàn thắng.

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

- "Chàng giúp ta sao?"

Nếu biết hắn có ý tốt muốn giúp ta đến thế, ta chẳng cần tốn sức bày binh bố trận nữa rồi.

Hắn chỉ cười nói.

- "Chỉ là muốn tạo cho nàng một bất ngờ, hơn nữa, dáng vẻ của nàng khi ấy rất đáng yêu..."

Có ai lại suy nghĩ kì lạ như hắn không cơ chứ?

Ta còn đang tỏ vẻ hờn dỗi, thì Lý Nhất Dạ đột nhiên nắm lấy tay ta, hắn nhìn thấy áo giáp bạc của ta có dính máu, bèn thanh tẩy y phục của ta bằng ma thuật của hắn, sau đó dịu dàng hôn lên trán ta.

- "Nếu nàng đã hứa cùng ta thiên trường địa cửu, vậy thì ta sẽ không buông tay nàng."

Hắn không nói chữ yêu với ta, nhưng lại dễ dàng làm trái tim ta tan chảy.

Ta chẳng biết từ lúc nào đã yêu hắn.

Có phải từ khi ta đã quen thế giới này có hắn, hay sự kiên nhẫn dịu dàng của hắn ở bên ta trong giây phút ta tuyệt vọng nhất, đã khiến ta rung động?

Lý Nhất Dạ, cảm ơn chàng đã xuất hiện bên ta, cho ta cảm nhận được dư vị ấm áp của tình yêu.

《Tại cõi tiên, tơ tình của tiên tử Vân Mặc đã động.

Tình yêu của nàng hóa thành gió, gửi nỗi niềm vào trong cây lá, khiến muôn nghìn loài cây bỗng bung nở từng đóa hoa tuyệt sắc, rực rỡ muôn màu.

Nhận thấy tình yêu của Vân Mặc dành cho Nhất Dạ ngày một nhiều, những thông báo khẩn gửi về cho Tây Trì vương mẫu như mưa rơi.

- "Khởi bẩm nương nương, sự việc đang ngày một hỏng rồi.

Nếu tiên tử Vân Mặc đã động tâm với Lý Nhất Dạ, nàng sẽ không nỡ g.i.ế.c hắn."

Trái với sự lo lắng của chúng tiên, Tây Trì vương mẫu cực kì bình tĩnh, nàng chỉ cười.

- "Lý Nhất Dạ là người yêu định sẵn của nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ yêu hắn."

Ánh mắt nàng khẽ lóe lên tia sáng.

- "Các ngươi không cần phải lo lắng, bây giờ Vân Mặc chỉ là một phàm nhân, có những việc, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được..."》

Lý Nhất Dạ xuất hiện ở bên ta ít lâu, rồi phải lập tức rời đi.

Ta nhìn thấy trong đôi mắt yêu nghiệt của hắn ẩn chứa mệt mỏi, bỗng cảm thấy đau lòng cho hắn khôn nguôi, nhưng lại chỉ kịp ôm lấy hắn nói lời hẹn gặp lại.

Ngay khi giây phút hắn biến mất, trái tim ta bỗng nhiên đập thịch một cái.

Cảm giác bất an ngày một xâm chiếm cơ thể ta.

Ta bỗng nhiên cảm thấy có rất nhiều ma chướng quấn chặt lấy ta, sau đó, ta rơi vào hôn mê.

Những kí ức đẹp đẽ về ta và Lý Nhất Dạ bỗng nhiên vỡ vụn.

Ta bỗng chứng kiến thấy một cảnh tượng khủng khiếp...

Lúc ấy, Lý Nhất Dạ khoác trên người chiếc áo bào hắc ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả người hắn tràn đầy hơi thở ma quỷ, sát khí yêu dị.

Hắn đang ngồi trên ngai vàng, bên dưới là thuộc hạ của hắn đang kính cẩn quỳ rạp xuống đất.

Bên cạnh hắn có một phù thủy xinh đẹp cất tiếng.

- "Chúc mừng điện hạ, cô ta đã yêu điện hạ thật rồi.

Ít lâu nữa thôi, khi tình yêu cô ta đủ lớn, ngài chỉ cần g.i.ế.c cô ta, đem m.á.u cô ta tế sống cho trời đất, Ma quốc của chúng ta sẽ thống trị lục giới."

Toàn bộ những kẻ đang quỳ rạp hô vang.

- "Điện hạ vạn tuế!"

- "Từ nay về sau, điện hạ sẽ thoát khỏi ái tình, trường tồn với thời gian, sánh cùng nhật nguyệt!"

Trái tim ta bỗng nhiên co rút lại.

Vị Thái tử Ma quốc đang ngồi trên ngai vàng kia đối với ta vô cùng xa lạ.

Ta cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi cơn ác mộng này, lại nghe tiếng có người thì thầm.

- "Hắn không hề yêu ngươi!"

- "Hắn chỉ đang lừa dối ngươi mà thôi.

Một khi ngươi yêu hắn sâu sắc đến mạng cũng chẳng cần, ngươi sẽ không còn đường lui."

- "Thức tỉnh đi Vân Mặc!"

- "Giết hắn đi!"

- "Giết hắn đi!"

Đến khi ta tỉnh lại, bốn bề toàn sự trống rỗng và hoang vắng.

Đầu ta nặng nề và đau nhức.

Ta chỉ lờ mờ nhớ ra một số chuyện.

Đó là, ta yêu một kẻ tên là Lý Nhất Dạ, nhưng hắn lại lừa dối ta, phản bội ta.

Khi ta trở về kinh thành, tiếng đồn về ta đồng tính luyến ái đã lan xa tựa bao giờ.

Mọi người đều nói ta yêu một nam nhân xa lạ mà ta đã mang về cung cách đây sáu năm trước.

Nhưng bây giờ, hắn đã không còn ở kinh thành.

Ta lại nhớ đến Triệu Ảnh Quân.

Tại sao khi ta yêu một người, những người đó đều rời đi mất?

Bên tai ta lại vang lên một giọng nói.

- "Đúng vậy, không một ai yêu ngươi!"

Mê Truyện Dịch

- "Vân Mặc, những kẻ đó không thật lòng yêu ngươi.

Nếu như không thương hại ngươi, thì cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi."

Ta bỗng siết chặt trường kiếm trong tay, cảm thấy chán ghét sự giả dối như hiện tại.

Sau đó, như bị thôi miên, ta đi vào tẩm cung, mở ra tầng hầm bí mật.