Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 82: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Hóa ra, cái gì Vương mẫu cũng biết.

Vương mẫu nhìn đứa con gái út, nàng không kìm được thở dài nói.

- "Ban đầu, khi biết ái tình của con là hắn, ta không can tâm để hắn ở cạnh con, nhưng bây giờ nhìn thấy con thế này, nếu như tiếp tục ngăn cản, chỉ sợ tương lai con sẽ vì hắn mà nổi tâm ma.

Vân Mặc, nếu con đã yêu hắn đến vậy, thì hãy đi tìm hắn đi.

Chỉ là con hãy nghĩ cho kĩ, nếu con tìm hắn, con sẽ mất tư cách trở thành thần tiên, mãi mãi chẳng thể trở về cõi Tiên được nữa."

Ngày hôm sau, trong khi cõi tiên đang ăn mừng nhảy múa, có vị tiên tử chịu 81 đạo thiên lôi, chấp nhận hủy đi tiên cốt.

Đạo hạnh không còn, nàng mang theo một thân nhuốm đầy m.á.u tươi, gieo mình xuống cõi trần thế.

Giây phút đó, không gian giữa hai ta đông cứng lại.

Lời nói của hắn, khiến trái tim ta thổn thức, nhói đau.

Mê Truyện Dịch

Ta chẳng biết nói gì, chỉ bất lực vùi đầu trong lồng n.g.ự.c của hắn.

Ta nghe thấy tiếng hắn thở dài, rồi hắn mang ta trở về hoàng cung.

Ngày hôm sau, ta nhận được cấp báo phía đông Đại Yến tạo phản, sự tình vô cùng nghiêm trọng, vì vậy, ta quyết định thân chinh dẹp giặc.

Quần thần trong triều có nhiều người can ngăn ta, nhưng ý ta đã quyết.

Chiều hôm ấy, ta lập tức khởi hành.

Chỉ là, giờ khởi hành của ta có muộn hơn so với dự định, ta biết, ta đang chờ một người, nhưng người đó không xuất hiện.

Chiến trường là nơi c.h.ế.t chóc đau thương, m.á.u hòa nước mắt.

Ban đêm, ta ngủ trong mơ hồ.

Ban ngày, ta đối diện với binh đao khói lửa.

Một đêm trăng thanh, ta ngồi trước ánh nến, băng bó lại vết thương đã nứt ra.

Ánh nến khẽ lay động.

Ta rơi vào một vòng tay lạnh giá.

- "Lý Nhất Dạ."

Ta thì thầm gọi tên của hắn.

Hắn ôm chặt lấy ta, ta dường như cảm nhận được một luồng sinh lực mạnh mẽ đang chảy vào người.

Vết thương của ta tự nhiên liền lại.

Ta rất vui khi hắn trị thương cho ta.

Hơn nữa ta cũng hiểu, hắn hay xuất hiện trước mặt ta bất thường như vậy, là vì ngoài ở lại nhân gian, hắn còn phải trở về Ma quốc để xử lí công việc.

Nhưng lòng ta mơ hồ bất an, chúng ta chẳng lẽ...cứ mãi mãi như thế này ư?

Ta cảm nhận hơi lạnh của hắn phả vào tai ta.

- "Đều nói thần yêu chúng sinh, quả thật không sai."

Ta khẽ giật mình.

Hắn lại nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- "Vân Mặc, ta biết nàng còn lưu luyến thế giới này.

Nếu như, trên vai nàng không còn trách nhiệm nặng nề, nàng có can tâm để ta bảo hộ nàng không?"

Lời nói của hắn ẩn ẩn bi thương.

Trái tim ta đau đớn khôn tả.

Ta nặng nề ngả người vào lòng hắn, khẽ đáp.

- "Được, kiếp này không thể ở bên chàng, vậy thì ta sẽ hẹn chàng kiếp sau.

Đến lúc đó, ta tiến vào luân hồi, chẳng còn kí ức về chàng, chỉ mong rằng chàng sẽ tìm được ta...Chúng ta sẽ cùng nhau thiên trường địa cửu."

《Hắn rất vui khi nghe thấy lời hứa của nàng.

Nhưng hắn e là nàng sẽ chẳng có kiếp sau ở trần thế.

Bởi nàng là thần tiên trên trời, vĩnh viễn đối nghịch với hắn.

Chỉ sợ kết thúc kiếp này, nàng sẽ trở về là tiên tử Vân Mặc, quên hết đi những kí ức ở hồng trần.

E rằng, sau này chỉ có mình hắn, ôm mối tình vỡ nát trong tim...》

Trời tờ mờ sáng, ta nhận cấp báo rằng kẻ địch đang tiến đến muốn đánh lén chúng ta.

Còn Nhất Dạ vẫn ẩn thân bên cạnh ta, chứng kiến ta bày binh bố trận.

Ánh mắt hắn nhìn ta rất dịu dàng.

Trên chiến trường thảm khốc, tên ở phía địch b*n r* như mưa, kì lạ thay tất cả những mũi tên ấy đều b.ắ.n ngược trở lại.

Cuồng phong nổi lên, ta không tổn thất một mũi tên nào đã toàn thắng.

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

- "Chàng giúp ta ư?"

Nếu biết hắn có ý định như vậy, ta chẳng tốn sức bày binh bố trận nữa rồi.

Hắn chỉ cười nói.

- "Chỉ là muốn tạo cho nàng một bất ngờ, hơn nữa, dáng vẻ nàng khi ấy rất đáng yêu..."

Ai lại suy nghĩ kì lạ như hắn không cơ chứ?

Ta còn đang tỏ vẻ hờn dỗi, Lý Nhất Dạ đã nắm lấy tay ta, hắn nhìn thấy áo giáp bạc của ta dính máu, bèn thanh tẩy y phục của ta bằng ma thuật của hắn, sau đó dịu dàng hôn lên trán ta.

- "Nếu nàng đã hứa cùng ta thiên trường địa cửu, vậy thì ta sẽ không buông tay nàng."

Hắn không nói chữ "yêu" với ta, nhưng lại dễ dàng làm trái tim ta tan chảy.

Ta chẳng biết từ lúc nào đã yêu hắn.

Có phải từ khi ta đã quen thế giới này có hắn, hay sự kiên nhẫn dịu dàng của hắn ở bên ta trong giây phút ta tuyệt vọng nhất, đã khiến ta rung động?

Lý Nhất Dạ, cảm ơn chàng đã xuất hiện bên ta, cho ta cảm nhận được dư vị ấm áp của tình yêu.

《Tại cõi tiên, tơ tình của tiên tử Vân Mặc khẽ động.

Tình yêu của nàng hóa thành gió, gửi nỗi niềm vào trong cây lá, khiến muôn nghìn loài cây bỗng bung nở từng đóa hoa tuyệt sắc, rực rỡ muôn màu.

Nhận thấy tình yêu của Vân Mặc dành cho Nhất Dạ ngày một nhiều, những thông báo khẩn gửi về cho Tây Trì vương mẫu như mưa rơi.