- "Khởi bẩm nương nương, sự việc đang ngày một hỏng rồi.
Nếu tiên tử Vân Mặc đã động tâm với Lý Nhất Dạ, nàng sẽ không nỡ g.i.ế.c hắn."
Trái với sự lo lắng của chúng tiên, Tây Trì vương mẫu cực kì bình tĩnh, nàng chỉ cười.
- "Lý Nhất Dạ là người yêu định sẵn của nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ yêu hắn."
Ánh mắt nàng khẽ lóe lên tia sáng.
- "Các ngươi không cần phải lo lắng, bây giờ Vân Mặc chỉ là phàm nhân, có những việc, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được..."》
Lý Nhất Dạ xuất hiện ở bên ta ít lâu, lại phải lập tức rời đi.
Ta nhìn thấy trong đôi mắt ma mị của hắn ẩn chứa mệt mỏi, bỗng đau lòng cho hắn khôn nguôi, nhưng lại chỉ kịp ôm hắn nói lời tạm biệt.
Ngay khi hắn biến mất, trái tim ta đập thịch một cái.
Cảm giác bất an ngày một xâm chiếm cơ thể ta.
Dường như có rất nhiều ma chướng quấn chặt lấy ta, sau đó, ta rơi vào hôn mê.
Những kí ức đẹp về ta và Lý Nhất Dạ vụn vỡ.
Ta bỗng chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp...
Lúc ấy, Lý Nhất Dạ khoác trên người chiếc áo bào hắc ám.
Cơ thể hắn tràn đầy hơi thở ma quỷ, sát khí yêu dị.
Hắn ngồi trên ngai vàng, bên dưới là thuộc hạ đang kính cẩn quỳ rạp xuống đất.
Bên cạnh hắn có một phù thủy xinh đẹp cất tiếng.
- "Chúc mừng điện hạ, cô ta đã yêu điện hạ thật rồi.
Mê Truyện Dịch
Ít lâu nữa thôi, khi tình yêu cô ta đủ lớn, ngài chỉ cần g.i.ế.c cô ta, đem m.á.u cô ta tế sống cho trời đất, Ma quốc của chúng ta sẽ thống trị tam giới."
Toàn bộ những kẻ đang quỳ rạp hô vang.
- "Điện hạ vạn tuế!"
- "Từ nay về sau, điện hạ sẽ thoát khỏi ái tình, trường tồn với thời gian, sánh cùng nhật nguyệt!"
Trái tim ta co rút lại.
Vị Thái tử Ma quốc ngồi trên ngai vàng kia đối với ta vô cùng xa lạ.
Ta cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi cơn ác mộng này, lại nghe tiếng người thì thầm.
- "Hắn không hề yêu ngươi!"
- "Hắn chỉ đang lừa dối ngươi thôi.
Một khi ngươi yêu hắn sâu sắc đến mạng cũng chẳng cần, ngươi sẽ không còn đường lui."
- "Thức tỉnh đi Vân Mặc!"
- "Giết hắn đi!"
- "Giết hắn đi!"
Bốn ngày sau ta tỉnh lại, bốn bề toàn sự trống rỗng và hoang vắng.
Đầu ta nặng nề và đau nhức.
Ta chỉ lờ mờ nhớ ra một số chuyện.
Đó là, ta yêu một kẻ tên là Lý Nhất Dạ, nhưng hắn lại lừa dối ta, phản bội ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ta trở về kinh thành, tiếng đồn về ta đồng tính luyến ái đã lan xa tự bao giờ.
Mọi người đều nói ta yêu một nam nhân xa lạ mà ta đã mang về cung cách đây sáu năm trước.
Nhưng bây giờ, hắn đã không còn ở kinh thành.
Ta lại nhớ đến Triệu Ảnh Quân.
Tại sao khi ta yêu một người, những người đó đều rời đi mất?
Bên tai ta vang lên một giọng nói.
- "Đúng vậy, không một ai yêu ngươi!"
- "Vân Mặc, những kẻ đó chẳng thật lòng yêu ngươi.
Nếu như không thương hại ngươi, thì cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi."
Những lời nói cứ vang vọng bên tai ta như quỷ gọi hồn, khiến đầu ta đau buốt.
Trong cơn mộng mị, ta nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời mặc trang phục cao quý, đưa cho ta một cây trâm bạc.
Lời nói của nàng khiến trái tim ta đập mạnh.
- "Giết hắn!"
Ta siết chặt trường kiếm trong tay, cảm thấy chán ghét sự giả dối như hiện tại.
Như bị thôi miên, ta đi vào tẩm cung, mở ra tầng hầm bí mật.
Ở nơi đó, có cất giấu một thứ, đó là thứ ta chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn trong bóng tối, nay sắp được ta phơi bày nơi ánh sáng.
《Hôm sau, giờ thiết triều đã đến.
Những tin đồn từ trước đến giờ chưa hề có, trong một đêm bỗng lan ra toàn kinh thành.
Bây giờ, tất cả các vị đại thần đều vô cùng lo lắng.
Họ chờ đợi vị đế vương xuất hiện, cho họ một sự trấn an, một câu trả lời thích hợp.
Thế rồi vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, bước vào trong đại điện là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Nàng mặc bộ trang phục đỏ chói rực rỡ, trên mái tóc đen xõa dài đội chiếc vương miện cao quý, cổ đeo vòng bạc, tay đeo lắc vàng.
Thân ảnh của nàng vừa xinh đẹp lại ngập tràn ngạo khí.
Nàng thản nhiên tiến đến ngồi trên ngai vàng, mỉm cười xinh đẹp.
- "Trẫm là nữ nhân, bao nhiêu năm nay lừa dối các khanh, là lỗi của trẫm rồi."
Giọng nàng không còn trầm đục như mọi khi, mà lại trong trẻo như sương sớm.
Toàn bộ các vị đại thần đều bị dọa sợ đến ngây người.》
《Sương trắng che khuất, ngăn cản đôi ta.
Kí ức rơi, mở ra đau thương vạn kiếp.
Vân Mặc tuy là phàm nhân, nhưng bản chất lại là thần tiên.
Vì vậy, tiên khí sẽ ăn mòn thần hồn của hắn, mỗi ngày một mạnh hơn.
Đến khi phát hiện ra điều này, hắn chỉ nở nụ cười bi ai.
Nàng với hắn đã định sẵn là tương khắc.
Nhất Dạ có thể không quan tâm đến tam giới, nhưng vì muốn ở bên nàng, hắn phải trở về Ma quốc để chữa trị thần hồn.