Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 86: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Dáng vẻ Nhất Dạ chói mắt, nên hắn ngông cuồng hay thu vuốt nhọn, cũng làm mọi thứ nhạt nhòa đi, trở thành phông nền cho hắn nổi bật.

Khí chất thanh lãnh như ánh trăng nơi đêm đông, lặng lẽ thu hút người tựa hoa bỉ ngạn diễm lệ, quả là càng ngày càng giống một người.

Dù không muốn phá vỡ bức tranh huyễn hoặc tâm trí trước mắt, tổng quản thái giám vẫn cất tiếng chào.

- "Hạ thần bái kiến điện hạ, không biết cơn gió nào khiến điện hạ muốn gặp thần?"

Nhất Dạ xoay người lại, lộ ra đôi mắt xinh đẹp đen láy phủ tầng băng sơn, sâu hun hút như muôn vạn trượng.

Quả nhiên trải qua một cơn thập tử nhất sinh, bị chính phụ thân mình tàn nhẫn đối xử như vậy, chỉ sợ hạt giống thù hận trong lòng hoàng tử nhỏ đã đ.â.m chồi mọc rễ từ bao giờ!

Vị thái giám khẽ nheo mắt nghĩ ngợi, đại hoàng tử đã có quyết định ư?

- "Triệu Văn Viễn, ở đây chỉ có ta và ngươi, không cần giả bộ hồ đồ...."

Giọng Nhất Dạ khàn khàn, có lẽ do di chứng của việc nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn.

Hắn nói giống như đã tiên liệu được mọi việc từ trước.

Nhân vật phản diện nguy hiểm nhất truyện, trí óc tuyệt không phải đồ bỏ đi!

- "Triệu Văn Viễn....ta biết ta có thể tự do đi lại trong cung khó bị người khác bắt gặp, thậm chí còn níu kéo hơi thở được đến bây giờ, đều là do ngươi!"

Vì có người của vị thái giám đứng đầu Đông xưởng, quyền lực vô hạn bảo hộ nên Nhất Dạ có thể dễ dàng tới Phượng Nghi cung không ai bắt gặp, lại có thể đến thư viện lấy sách như chốn không người.

Hay thậm chí hắn có đoạt mạng người ta, cũng có người âm thầm xử lí giúp hắn diệt trừ hậu họa.

Dù thức ăn cũng như vật chất đồ dùng ở Ngọc Lan cung ít ỏi, nhưng đủ để níu kéo Nhất Dạ tiếp tục sinh tồn ở thế giới này.

Việc có "thái y" đến chữa cho Nhất Dạ, chỉ e kẻ đó chẳng phải người ở Thái Y Viện, mà là người của Triệu Văn Viễn!

Triệu Văn Viễn mỉm cười đầy ẩn ý, hoàng tử nhỏ dám gọi thẳng tên của hắn!

Hắn vẫn thủy chung im lặng, kiên nhẫn chờ đợi lắng nghe những gì Nhất Dạ sẽ nói tiếp theo.

- "Nhưng ta biết, ngươi không có ý cứu giúp ta, chỉ muốn kéo dài mạng sống của ta!"

Nhất Dạ hờ hững cười lạnh, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nam nhân ôn nhuận trước mặt.

Mê Truyện Dịch

- "Với những người như ngươi, nếu nói để ta sống vì hiện tại ta là hoàng tử nối dõi duy nhất thì thật hoang đường, cho nên, ta đoán ngươi có lý do khác, chẳng hạn liên quan đến....thân thế của ta!"

Nhất Dạ không muốn nhắc đến mẫu thân của hắn, bởi vì nỗi đau âm ỉ lại vô cùng xót xa ấy, hắn chỉ cần bản thân hiểu là đủ.

Triệu Văn Viễn tao nhã thưởng thức ly trà nóng trên tay, cười rộ lên thập phần mê hoặc.

- "Điện hạ cơ trí, quả nhiên đoán đúng! Thần chờ ngày này rất lâu, bởi thần có hứa với một cố nhân, nguyện vọng của điện hạ, thần sẽ giúp người thực hiện! Điện hạ, mong ước của người là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy Nhất Dạ đã chuẩn bị, nhưng không ngờ Triệu Văn Viễn lại thẳng thắn như vậy.

Dù biết nam nhân trước mắt không gạt mình, nhưng Nhất Dạ vẫn cẩn thận đề phòng, thái độ tuyệt nhiên không giống với một đứa trẻ 9 tuổi.

- "Ngươi có cái gì, để ta tin đây?"

Triệu Văn Viễn lần nữa bật cười, hắn đã nhìn đúng người rồi ư? Hoàng tử nhỏ quả không làm hắn thất vọng!

Chẳng do dự, Triệu Văn Viễn bèn đưa ngay binh phù hắn cất kĩ trong người cho Nhất Dạ.

- "Cái này đã đủ để điện hạ tin chưa?"

Với người thường xuyên hành tung bất định trong cung như Nhất Dạ, hắn đương nhiên hiểu rõ giá trị của binh phù.

Nhìn kĩ binh phù mà Triệu Văn Viễn đưa cho, Nhất Dạ hiểu binh phù này là thật.

Hàn quang sắc lạnh toát ra từ hoàng tử nhỏ, đôi mắt vị hoàng tử tràn đầy u tối, cả người nhuốm đầy hơi thở c.h.ế.t chóc, giọng nói lưu chuyển trong phòng tuyệt tình mà yêu dị.

- "Ta muốn đứng ở ngôi vị chí tôn cửu đỉnh, khiến muôn người phải thần phục ta."

Đối với ước nguyện của Nhất Dạ, Triệu Văn Viễn không ngạc nhiên chút nào, chỉ mỉm cười đầy ý vị.

Với cơ trí của điện hạ, hắn chẳng qua thêm củi vào ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực.

Không có hắn, Nhất Dạ vẫn có thể đạt được ước nguyện kia.

3*.

Năm mới đến.

Bởi Lệ phi có thai, nên hoàng thượng cho treo đèn kết hoa ở cung Phượng Nghi suốt tháng.

Tiệc vui bày khắp sảnh trên đại dưới.

Tiếng đàn sáo kéo dài không dứt.

Cung nữ và hoạn quan mặc sa tanh đỏ chói đẹp đẽ, nét mặt hân hoan, bận rộn qua lại.

Những bánh pháo hoa được b.ắ.n lên tô điểm bầu trời u ám.

Ở Ngọc Lan cung, Lý Nhất Dạ ngồi trước khung cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn về nơi xa xăm.

Hắn muốn phớt lờ sự kiện ở Phượng Nghi Cung, nhưng cmuôn nghìn đèn đuốc và tiếng nhạc hội tụ về Phượng Nghi cung, vui vẻ đến vậy, rực rỡ là thế...! hắn muốn phớt lờ cũng chẳng được.

Lẽ nào Hoàng thượng đã quên, y còn có đứa con trai là hắn?