Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Bạo Quân

Chương 87: Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Bạo Quân



Lý Nhất Dạ nở nụ cười đau khổ tự giễu.

- Điện hạ, ngài không lạnh ư?

Giọng tiểu cô nương ngọt như ngậm đường vang bên tai hắn, làm tâm hắn dịu đi phiền muộn.

Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy lo lắng và cưng chiều:"Tuyết vẫn rơi, điện hạ mặc thêm cái áo này nhé."

Nhất Dạ cảm giác có dòng chảy ấm áp len lỏi qua tim.

Hắn khẽ cong môi, khiến tiểu cô nương có chút ngây ngốc.

Trước giờ Nhất Dạ đều kiệm lời, lần này hắn bỗng nắm lấy tay Vân Mặc, lúng túng yêu cầu:

- Vân Mặc, có thể dùng bữa với ta không?

Bàn tay nhỏ bé của hắn siết chặt Vân Mặc tới mức đỏ bừng.

Hoàng tử nhỏ cúi đầu, không rõ biểu cảm của hắn ra sao.

Vân Mặc dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn, nàng dịu dàng bảo.

- "Nô tài cung kính bằng tuân lệnh."

Năm mới đầu tiên, Nhất Dạ không còn cô đơn.

Đêm giao thừa, tiểu cô nương đứng trước khung cửa sổ.

Đằng sau nàng, xa xa những bánh pháo hoa liên tục b.ắ.n lên, điểm xuyết màn đêm đen thẫm...

Khung cảnh ngoài trời có rực rỡ thế nào, Nhất Dạ vẫn cảm thấy không xinh đẹp bằng tiểu cô nương trước mắt.

Vân Mặc nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói.

- "Điện hạ, chúc mừng năm mới.

Chúc điện hạ, một năm mới bình an."

Chẳng cầu sóng to gió lớn, chỉ cầu người một đời an yên, hạnh phúc vui vẻ.

Tiếng ai đó thì thầm gửi vào trong gió.

- "Vân Mặc, chúc mừng năm mới."

4.

Tân đế lên ngôi, đã thảm sát hoàng cung đẫm máu.

Vì lẽ đó, hoàng cung cần tuyển nhiều người.

Ta là một trong thái giám mới vào cung.

Mê Truyện Dịch

Dù không muốn, nhưng nhà ta nghèo quá.

Mẫu thân vừa mất, ta không có tiền để mai táng cho bà, vì vậy ta tự bán mình vào cung, để có tiền chôn cất mẫu thân ta đàng hoàng tử tế.

Mẫu thân bảo, đừng đánh giá con người một cách phiến diện.

Cho nên, đối với vị bạo quân trong lời đồn, tâm trạng của ta thực sự rất phức tạp.

Không rõ có phải là do khéo ăn khéo nói, mà tương truyền, tân đế căm ghét thái giám tận xương tủy, lại đặc cách để ta hầu hạ người.

Ta có cơ hội để hiểu con người thật của tân đế hơn.

Phải nói tân đế là người rất kì lạ.

Người đời đều bảo, tân hoàng là bạo quân, lúc đăng cơ đã tàn nhẫn dùng chính gươm g.i.ế.c bảy vị đại thần, tưới m.á.u khắp đại điện.

Nhưng theo ta biết, bảy đại thần đó là tham quan, nhũng loạn lòng dân.

Năm xưa Tây Nhung kéo quân đến đánh Đại Yến, họ là người dâng sớ cầu tiên hoàng xin hàng.

Người đời đều nói, tân đế tuyệt tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người không hiểu rõ ái tình thế gian.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân còn chẳng lọt vào mắt xanh của người.

Chỉ có ta biết, đêm ấy...tân đế từng bình rượu, lặng lẽ rót ra, lặng lẽ uống cạn.

Trong cơn say triền miên, tân đế không ngừng gọi tên một người.

Tiếng thở dài trong đêm tuyết não lòng đến tuyệt vọng.

Ta đứng hầu bên ngoài, cách tân đế một tấm màn che, không dám ngẩng đầu lên.

Ta biết, bất cứ ai cũng không được phép chứng kiến mặt yếu đuối của người.

Về sau ta mới biết, tân đế đăng cơ còn quá trẻ, lúc ấy người mới 17 tuổi.

Vậy mà ta cứ ngỡ người đã cô độc cả một đời.

5.

Một đêm tuyết lạnh, ở trên lầu Vọng Nguyệt cao hơn hai mươi trượng, bệ hạ đột ngột hỏi ta.

- "Ngươi tin trên đời này có tiên nữ không?"

Ánh mắt người nhìn ta u tối, sâu thẳm không đáy, phảng phất tuyệt vọng.

Tiếng vị bạo quân lãnh khốc thì thầm.

- "Gần đây ta mơ thấy những giấc mơ kì lạ.

Ta mơ thấy một cô nương vận y phục trắng thuần, nàng múa một khúc hoan ca, xinh đẹp như tiên giáng trần."

Lời thổn thức của bệ hạ làm ta chua xót.

Ai bảo bệ hạ vô tâm vô tình?

Rõ ràng, bệ hạ đang mong nhớ một người, đang chờ người ấy trở về.

Ta khẽ đáp.

- "Thuở bé, mẫu thân luôn kể cho thần nghe về những vị tiên nữ trên trời.

Thần luôn tin rằng tiên nữ thực sự tồn tại."

Bệ hạ khẽ cười.

Giọng người lạc đi.

- "Vậy mẫu thân ngươi đã từng nói, trong những câu chuyện ấy, ma quỷ dưới đất, người đời nguyền rủa; tiên nữ trên cao, người đời kính ngưỡng hay chưa?"

Dường như lòng bệ hạ tràn đầy đau khổ.

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của bệ hạ, ta chỉ biết lúng túng lắc đầu.

6.

Chuyện quá khứ của bệ hạ thỉnh thoảng sẽ được đem ra ngầm bàn tán và kể lại.

Có lẽ sinh ra đời, số phận bệ hạ đã được định sẵn là vạn kiếp bất phục.

Nghe nói thuở nhỏ, bệ hạ từng bị bạo hành và tra tấn một cách rất tàn nhẫn và vặn vẹo.

Tiên hoàng từng đẩy bệ hạ xuống hồ băng kết thành lớp băng mỏng.

Nhưng trong thâm cung, đã từng có một thái giám giúp bệ hạ.

Từ đó, bệ hạ với thái giám đó như hình với bóng.

Về sau, bệ hạ đem quân đánh Tây Nhung, người thái giám đó c.h.ế.t ở sa trường.

Từ đó, có tin đồn bệ hạ rất chán ghét thái giám, thậm chí từng có ý định trong cung không có thái giám nữa.

Nhiều người có hỏi, tại sao ta lại là người duy nhất được phép đến gần và phục vụ bệ hạ?