Lúc ăn cơm tối, Lâm Hàn đột nhiên đề nghị cùng ra ngoài trường uống rượu liên hoan, anh ấy mời khách.
Cuối cùng chọn một quán lẩu rất náo nhiệt.
Tôi nói ăn cay sẽ dị ứng, cổ và lưng sẽ nổi mẩn đỏ, rất ngứa.
Nhưng Lâm Hàn vẫn cố ý gọi chảo dầu mè cay.
“Aiz, tôi quên cậu không thể ăn cay. Hay là đặt món khác đi, cậu qua bàn bên cạnh ăn một mình.”
Lâm Hàn cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi thêm một bàn, tôi không muốn anh ấy tốn kém thêm nên miễn cưỡng đồng ý.
“Không cần đâu, tôi ăn cay cũng được, ăn ít một chút là ổn.”
Trong lúc đó bốn người chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, không khí so với trong tưởng tượng của tôi thoải mái hơn rất nhiều.
“Khụ khụ!”
Tôi gắp một miếng thịt, cay đến mức đau cổ họng, không ngừng ho khan.
Chu Kỳ thấy thế, vội vàng rót cho tôi một ly bia lạnh.
“Cám ơn…” Lúc tôi nhận lấy cái ly, đụng phải ngón tay Chu Kỳ.
Anh ấy sửng sốt, rất nhanh đã rụt tay về, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên có chút dịu dàng.
Anh ấy không ăn nhiều lắm, nhìn chằm chằm vào miệng tôi rất lâu, sau đó như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thẹn thùng, cúi đầu xuống không nói chuyện với tôi nữa.
Đột nhiên Lâm Hàn ra ngoài một chuyến, cũng không nói đi đâu.
Tôi ngồi đối diện với Hà Phi.
Vừa nghĩ tới đêm nay anh muốn lên giường tôi, tôi không dám đối mặt với anh nữa.
Thu Vũ Miên Miên
“Thẩm Thư.”
Hà Phi gắp cho tôi rất nhiều đồ ăn, ân cần nói: “Ăn nhiều một chút đi, bổ sung thể lực.”
“Lúc mới khai giảng thái độ của tôi đối với cậu không tốt, cậu đừng để ý. Sau này phòng của chúng ta đều là anh em tốt, nếu cậu có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.”
Tôi cay đến mức chảy mồ hôi, dùng khăn giấy lau rồi lập tức đứng lên.
“Hai người ăn trước đi, tôi đi vệ sinh một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đứng trước bồn rửa tay rửa mặt, ngẩng đầu nhìn gương mới phát hiện xung quanh cổ xuất hiện một mảnh phát ban nhàn nhạt.
“Không nên ăn cay, cổ họng đau quá.”
Tôi càng gãi càng ngứa, cũng sắp cào nát da cổ rồi.
Lúc này, xuyên qua gương tôi nhìn thấy Lâm Hàn đi tới. Trong tay anh ấy cầm một cái túi trong suốt, bên trong có một ít thuốc.
Anh ấy đi thẳng về phía tôi, nắm lấy bàn tay ngứa ngáy của tôi.
“Sắp cào rách rồi, không đau sao?” Anh ấy đưa túi cho tôi: “Thuốc dị ứng.”
“Cậu đi mua thuốc à? Cảm ơn.”
Bởi vì anh ấy khăng khăng muốn ăn cay, trước đó trong lòng tôi còn oán giận anh ấy nhưng không ngờ anh ấy lại tri kỷ như vậy, điều này khiến tôi có chút áy náy.
Tôi mở túi, lấy ra một ống thuốc mỡ bên trong, vắt ra bôi lên cổ.
Khi xong việc, tôi vặn chặt nắp lại rồi bỏ vào túi.
Lâm Hàn lấy ra một gói thuốc dị ứng, móc ra một viên thuốc màu trắng.
Tôi lắc đầu nói: “Không có nước tôi không nuốt nổi. Lát nữa uống sau đi.”
Ngay sau đó, tôi trơ mắt nhìn Lâm Hàn bỏ thuốc vào trong miệng của mình, sau đó anh nắm chặt gáy tôi để tôi ngẩng đầu lên.
“Ưm…”
Anh ấy dùng miệng và lưỡi cho tôi uống thuốc.
Bởi vì là tư thế ngửa đầu nên tôi rất dễ dàng nuốt thuốc vào.
“Cậu, cậu làm gì vậy?” Tôi hoảng hốt lau miệng.
Lâm Hàn cười rộ lên như một con hồ ly giảo hoạt: “Tôi lo lắng kéo dài quá lâu, cậu sẽ càng khó chịu, phải uống thuốc sớm một chút mới tốt.”
Anh ấy cầm túi thuốc kia lên, ôm vai tôi, đưa tôi ra ngoài.
“Thì ra cậu thật sự không thể ăn cay, lần sau tôi sẽ chú ý.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng như lẩm bẩm.
Tôi cúi đầu, chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, hai má đỏ bừng như lửa đốt.
Nhưng tôi biết, phần khô nóng này không phải bởi vì lẩu quá cay.