Bạn Cùng Phòng Của Tôi Có Chút Kỳ Quái

Chương 7



Tôi uống thuốc dị ứng, sau đó không có khẩu vị ăn uống.

Trên người nhiễm mùi lẩu, sau khi trở lại phòng ngủ tôi thay áo ngủ, ngâm quần áo đã mặc vào trong chậu.

Lần đầu tiên liên hoan trong ký túc xá, bọn họ đều rất vui vẻ.

Tôi ngồi trên ghế, lo lắng.

Hồi tưởng lại cảnh tượng Lâm Hàn cho tôi uống thuốc khiến tôi nhíu mày.

Lúc đó anh ấy đã thè lưỡi.

Đặt viên thuốc đó thẳng lên hàm trên của tôi và buộc tôi phải nuốt nó.

Nếu như không phải anh ấy tác phong phóng đãng, lại thích trêu cợt người khác, thì tôi đã lầm tưởng anh ấy thích tôi.

“Bạn học Thẩm.”

Giọng nói của Lâm Hàn vang lên sau lưng tôi.

Ngón tay thon dài của anh ấy xoa qua gò má của tôi, cảm xúc hơi lạnh kích thích da gà tôi nổi lên.

Thu Vũ Miên Miên

Anh ấy lập tức cúi người xuống, quan sát cổ tôi ở khoảng cách gần.

“Hình như đã tiêu tan một chút rồi, chấm đỏ trên cổ không còn rõ ràng nữa.”

Tôi nhanh chóng ngồi thẳng người, dịch ghế, mặt đối mặt với anh ấy: "À, tôi không sao, cũng không cảm thấy ngứa.”

Lâm Hàn bất đắc dĩ mỉm cười: “Là do tôi không tốt, hại cậu phải chịu tội rồi.”

“Như vậy đi, vì để xin lỗi, mấy ngày nữa tôi mời cậu ăn bữa cơm được không? Tôi với cậu, hai người chúng ta.”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không sao, không cần đặc biệt mời tôi ăn cơm.”

Thành thật mà nói, tôi không muốn đến gần anh ấy.

Lâm Hàn là phú nhị đại, bên cạnh nhiều bạn bè, bản thân anh ấy ở trong giới cũng chơi rất phóng khoáng. Mới khai giảng không bao lâu, scandal của anh ấy đã truyền khắp trường học.

Anh ấy và tôi quả thực chính là người của hai thế giới.

Anh ấy nói thẳng: “Tôi không thích bị người ta từ chối, cũng không muốn nói hai lần.”

Khi Lâm Hàn không cười, ánh mắt anh ấy mang theo một chút cảm giác áp bách: “Thứ năm tuần này đi, 12 giờ trưa cậu đến cổng trường học, tôi sẽ lái xe đến đón cậu.”

Ban ngày anh ấy không ở trường, cũng thường trốn học.

Tôi rất khó xử, kiếm cớ khéo léo từ chối: “Tôi... ngày đó tôi có thể có việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tôi biết buổi chiều hôm đó cậu không có tiết, cũng không có bạn.” Giọng nói Lâm Hàn cường ngạnh.

Hừ, anh ấy nói chuyện thật làm tổn thương người ta.

Sao tôi lại không có bạn bè?

Nếu thật sự muốn hẹn, tôi cũng có thể hẹn họ mà!

“Được rồi, tôi đi.” Cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Lâm Hàn cười nhéo mặt tôi: “Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau.” Sau đó anh ấy xoay người đi rửa mặt.

Lúc nói chuyện với Lâm Hàn, tôi không chú ý đến Hà Phi và Chu Kỳ trong phòng ngủ lắm.

Từ đầu tới cuối hai người bọn họ chưa từng nói một câu, nhưng tôi luôn cảm thấy, áp suất bên cạnh bọn họ đều rất thấp.

Trước khi ký túc xá tắt đèn, tôi đi giặt quần áo.

“Ùng ục…”

Tối nay tôi ăn ít quá nên bây giờ bụng bắt đầu kêu.

Nghe thấy tiếng này, vẻ mặt Chu Kỳ quan tâm hỏi tôi: “Thẩm Thư, cậu đói bụng à?”

Trong ba người bạn cùng phòng thì Chu Kỳ là người có quan hệ tốt nhất với tôi.

Tôi cũng không khách sáo với anh ấy, phủi bọt trong tay đi tới.

Anh ấy lấy ra một hộp chocolate rất đắt tiền, xé mở hộp.

“Tay cậu không tiện, để tôi đút cho cậu.”

Khi cúi xuống cắn viên chocolate hình cầu kia, tôi có thể cảm giác được đầu lưỡi đụng phải đầu ngón tay Chu Kỳ.

Anh ấy không ngại, cũng không lau tay, tiếp tục cầm miếng thứ hai đút cho tôi: “Tôi không thích ăn kẹo của nhãn hiệu này, cậu ăn hết đi.”

So với tên khốn Hà Phi kia, anh ấy thật sự là một thiên sứ.

Tôi quay đầu nhìn Hà Phi đang chuyên tâm chơi game.

Anh nói tối nay sẽ lên giường tôi, bảo tôi giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh.

Tên chó c.h.ế.t này...

Tôi phải tìm cách tránh mới được.