Ngày thứ 30.
Tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày, rón rén xuống bếp nấu cháo.
Tiếng nước sôi liu riu trong nồi, mùi gạo thơm lẫn chút hành lá khiến căn bếp ấm cúng hẳn lên.
Trình Dục Thư lơ lửng ngồi trên bàn ăn, hai chân đung đưa, chăm chú nhìn tôi qua làn hơi bốc lên từ nồi cháo.
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng:
“Cô chăm chỉ như vậy, chắc sau này sẽ làm vợ tốt.”
Tôi quay đầu lại, liếc anh một cái:
“Ma mà cũng biết nịnh.”
Anh bật cười, lắc đầu nhẹ:
“Không phải nịnh, là thật lòng.”
Tôi múc cháo ra bát, hơi thổi nhẹ rồi bất chợt hỏi:
“Anh từng thích ai sau cô bạn cùng bàn chưa?”
Anh im lặng vài giây, như đang cân nhắc, rồi mới chậm rãi trả lời:
“Không.”
Tôi nghiêng đầu:
“Vì không ai nhìn thấy anh à?”
Anh đáp, giọng đều đều, nhưng lại mang chút gì đó sâu lắng:
“Vì tôi chưa từng rung động lần nữa.”
Tôi cúi đầu xuống, thổi cháo kỹ hơn, mượn động tác ấy để giấu đi biểu cảm đang len lén hiện lên.
Một lát sau, anh hỏi lại tôi:
“Cô thì sao? Có ai theo đuổi chưa?”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Có chứ.”
Anh tò mò:
“Và?”
Tôi nhún vai:
“Tôi đều từ chối. Không phải kiểu người tôi thích.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt nửa trêu chọc nửa chân thành:
“Vậy cô thích kiểu người thế nào?”
Tôi liếc nhìn anh, không trả lời thẳng mà nói móc:
“Chết rồi thì đừng hỏi nữa.”
Trình Dục Thư bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả gian bếp:
“Đúng là kiểu cô.”
Sau bữa sáng, tôi dọn dẹp lại bếp.
Trong lúc mở ngăn kéo để sắp xếp đồ, tôi bất ngờ phát hiện ra một phong thư cũ nằm khuất bên trong.
Tờ giấy đã ố vàng, mép thư hơi quăn lại theo thời gian.
Nét chữ thanh thoát, mềm mại là thư viết tay từ thời dân quốc.
Tôi quay sang, đưa bức thư cho anh:
“Cái này là của anh à?”
Anh nhìn thoáng qua, rồi như chết lặng:
“Là… thư tôi viết cho cô ấy.”
Tôi kinh ngạc:
“Không phải mất hết rồi sao?”
Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lá thư:
“Tôi cũng nghĩ thế. Sao lại còn?”
Tôi mở thư, đọc lướt qua vài dòng.
Chữ viết ngay ngắn, câu từ giản dị mà chân thành.
Trên trang giấy là những dòng đầy cảm xúc:
“Nếu ngày mai mưa, tôi sẽ mang ô cho cậu.”
“Nếu cậu lạnh, tôi có thể choàng áo khoác của mình.”
“Nếu tôi không kịp nói… thì hãy nhớ, tôi thật sự rất thích cậu.”
Tôi cắn môi, cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng.
Cố gắng không để nước mắt rơi.
Tôi khẽ hỏi:
“Anh muốn gửi lại không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt đã dịu xuống, nhưng vẫn còn chút mơ hồ:
“Không cần nữa.”
Tôi ngạc nhiên:
“Vì sao?”
Anh nhìn tôi, lần này ánh mắt thật sự rõ ràng và chắc chắn:
“Vì người tôi muốn nói những lời đó… bây giờ là cô.”
Tim tôi bất chợt như bị ai đánh trúng.
Đột ngột, mạnh mẽ, nhưng lại không hề khó chịu.
Một hồn ma mà cũng biết nói lời đường mật như vậy…
Trình Dục Thư nghiêng người về phía tôi, ánh mắt không rời.
Anh hỏi, giọng thấp và ấm:
“Nếu tôi còn sống, cô có chịu làm bạn cùng bàn với tôi không?”
Tôi bật cười, cố tỏ ra thản nhiên:
“Anh đang xin chuyển chỗ à?”
Anh lắc đầu, mắt cười như trăng non:
“Không, là muốn ngồi mãi bên cạnh.”
Tôi mỉm cười nhỏ, nhẹ nhàng đáp:
“Bạn cùng bàn, không dễ siêu thoát đâu.”
Anh nghiêm túc:
“Tôi cũng đâu muốn siêu thoát nữa.”
Tôi hơi cúi đầu, rồi nhắc lại điều không ai có thể quên:
“Anh phải siêu thoát. Anh còn lời hứa chưa giữ.”
Anh nhìn tôi rất lâu, sau đó khẽ nói:
“Tôi nghĩ… tôi giữ rồi.”
Tôi nhíu mày, hỏi:
“Là gì?”
Anh đáp, từng chữ rõ ràng như khắc vào không gian:
“Tôi hứa sẽ không để cô ấy cô đơn. Bây giờ, cô cũng đang ở đây.”
Tôi sững người.
Lời nói đó, nghe ra là về một người khác, nhưng sao lại khiến tim tôi thắt lại như thế?
Thì ra, người anh luôn nhớ… có khi nào… không chỉ là quá khứ.
Hay là… anh đang sống trong hiện tại, cùng tôi?
Và tôi… tôi đã không còn xem anh là một hồn ma nữa rồi.