Tôi cầm tấm ảnh đã rửa, chăm chú nhìn vệt trắng mờ nhòe bên cạnh mình thật lâu.
Một khoảng trắng rất nhỏ thôi, mờ đến mức tưởng như do ánh sáng phản chiếu… nhưng tôi biết nó không phải.
Tôi quay sang hỏi anh ta, giọng nhỏ:
“Anh... có thể hiện hình trong ảnh à?”
Trình Dục Thư nghiêng đầu, nhìn lướt qua bức ảnh rồi đáp:
“Không rõ. Có lẽ chỉ vì cô nghĩ đến tôi khi chụp.”
Tôi cười khẽ, như thể đang tự an ủi chính mình:
“Chắc chắn là vậy.”
Buổi tối hôm đó, anh ta bất ngờ xin tôi thêm một nguyện vọng mới.
“Tôi muốn đi học lại một buổi.” Anh ta nói, giọng nhẹ như gió thoảng.
Tôi ngẩn ra:
“Hả?”
Anh ta chậm rãi giải thích:
“Trước khi chết, tôi từng bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp vì chiến sự.”
Tôi nhìn anh ta một lúc, trong đầu hiện ra hình ảnh một lớp học bỏ dở, một lời hứa chưa thành.
Rồi tôi hỏi:
“Lỡ rồi còn muốn học làm gì?”
Anh ta đáp, giọng nhẹ nhàng mà đầy quyết tâm:
“Vì tôi từng hứa sẽ đỗ cao để cầu hôn bạn cùng bàn.”
Tôi hơi ngớ người trước câu trả lời đó.
Trình Dục Thư chỉ cười nhạt, đôi mắt đầy tiếc nuối:
“Chỉ là... muốn làm trọn lời hứa.”
Tôi không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ lặng lẽ sắp xếp và hôm sau, tôi đưa anh ta vào lớp học đêm ở một trường đại học gần nhà.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, ở hàng ghế cuối.
Anh ta ngồi yên, chăm chú lắng nghe giảng bài như một sinh viên thật sự.
Dù giáo viên đang nói về marketing và tài chính, những thứ tôi biết chắc anh không thể nào hiểu được.
Tôi ghé tai hỏi nhỏ:
“Sao rồi? Có theo kịp không?”
Anh ta đáp, môi mỉm cười:
“Không. Nhưng ghế gỗ rất giống hồi xưa.”
Ra khỏi lớp, anh ta nhìn bầu trời đêm, khẽ cười:
“Tôi làm xong một việc.”
Tôi gật đầu, không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ.
Như vừa chứng kiến một điều gì đó rất đẹp, rất cũ… và rất buồn.
Một hồn ma, chỉ vì một lời hứa năm xưa, mà muốn học lại đại học.
Tôi hỏi, nhẹ như gió:
“Bạn cùng bàn của anh... thật sự quan trọng đến vậy sao?”
Anh ta không trả lời trực tiếp.
Chỉ nhẹ nhàng nói một câu khác:
“Cô nghĩ hứa cưới một người là chuyện nhỏ sao?”
Tôi lặng thinh.
Không phản bác được gì.
Ngày hôm sau, anh ta bảo muốn đi bơi.
Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ:
“Lại một điều anh chưa làm được à?”
Anh gật đầu:
“Ừ. Hồi ấy nghèo, không có điều kiện đi hồ bơi.”
Tôi đưa anh ta đến một hồ bơi công cộng.
Anh ta đứng bên thành bể, chăm chú nhìn mặt nước rất lâu, không nói lời nào.
Tôi hỏi:
“Sao vậy?”
Anh khẽ đáp:
“Tôi không chạm được nước.”
Tôi đưa tay vẩy nước vào người anh, như thử xem có chút phép màu nào không.
Những giọt nước rơi qua người anh ta, như mưa xuyên qua lá, không để lại dấu vết.
Anh chỉ mỉm cười:
“Không sao. Nhìn là được rồi.”
Tôi ngồi cạnh anh ta, hai chân đung đưa trong làn nước mát lạnh.
Một lúc sau, tôi hỏi:
“Anh còn bao nhiêu nguyện vọng chưa làm?”
Anh ta giơ ngón tay lên, bình thản:
“Chín điều.”
Tôi tò mò:
“Kể tôi nghe đi.”
Anh ta bắt đầu đếm từng điều:
“Một. Xem mưa rơi trên ô.”
“Hai. Đọc thư tình viết tay.”
“Ba. Ngồi xe đạp phía sau một người.”
“Bốn. Nghe nhạc tình trên đĩa than.”
“Năm. Ăn bánh trôi ngày Tết Đoan Ngọ.”
“Sáu. Viết tên hai người lên bàn học.”
“Bảy. Đi chợ sớm, mua cá sống.”
“Tám. Tắm nắng chiều.”
“Chín. Nhận một nụ hôn chân thật.”
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn thẳng vào mình.
Tôi khẽ nói, nửa đùa nửa thật:
“Tôi có thể giúp anh tám điều đầu.”
Anh ta hỏi lại, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Còn điều cuối?”
Tôi đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt anh:
“Tùy xem... anh có còn tồn tại tới ngày thứ 49 không.”