Buổi sáng, tôi cầm ô bước ra, kéo Trình Dục Thư theo ra ban công.
Trời đang mưa phùn nhẹ, những hạt mưa rơi lất phất như sương giăng.
Tôi quay sang hỏi:
“Anh muốn nhìn mưa trên ô đúng không?”
Tôi mở ô ra, che phía trên đầu mình, còn để anh đứng dưới rìa.
Mưa rơi xuống tấm nhựa trong suốt, phát ra âm thanh lách tách đều đều.
Trình Dục Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt như đang ngắm một kiệt tác hiếm có trong đời.
Anh khẽ nói:
“Ngày xưa không có dù nhựa trong thế này.”
Tôi mỉm cười:
“Vậy thì bây giờ có.”
Anh ấy cười khẽ, mắt long lanh một chút gì đó như biết ơn:
“Cảm ơn cô.”
Tôi ngồi xuống sàn ban công, đưa tay ra ngoài mép ô.
Những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống, thấm ướt lòng bàn tay tôi.
Trình Dục Thư nói, giọng trầm mặc:
“Có lẽ tôi chết đi rồi… mới thấy thế giới này đẹp đến vậy.”
Tôi liếc nhìn anh, trách nhẹ:
“Anh đừng nói mấy câu linh tinh như thế.”
Anh bật cười, nhẹ nhàng:
“Tôi là ma, nói linh tinh thì đúng rồi còn gì.”
Tôi lôi ra một bức thư, được gấp cẩn thận, đặt vào tay anh.
Tôi nói:
“Đây là thư tình tôi viết thay anh, giả làm bạn cùng bàn.”
Anh cầm lấy, đọc chậm rãi từng dòng, đôi mắt không rời khỏi nét chữ.
Anh đọc thầm, đến một đoạn thì khẽ lặp lại:
“Cậu có biết, tôi nhớ nụ cười của cậu thế nào không…”
Khi đọc đến cuối thư, anh im lặng rất lâu.
Tôi nhìn anh, thấp giọng hỏi:
“Không giống với cách anh sẽ viết à?”
Anh lắc đầu, thì thầm:
“Không. Giống đến đáng sợ.”
Tôi hơi ngẩn người, hỏi lại:
“Thật à?”
Trình Dục Thư khẽ cười, giọng nói nhẹ như hơi thở:
“Nếu có kiếp sau, tôi nghĩ tôi sẽ viết như vậy.”
Tôi không biết phải nói gì, nên đánh trống lảng:
“Hôm nay tôi mượn được xe đạp, chở anh đi nhé.”
Trình Dục Thư ngồi phía sau tôi.
Anh không cần giữ áo, cũng không thể chạm vào vai tôi.
Anh nói, ánh mắt như đang hoài niệm:
“Năm đó, tôi cũng từng mơ được ngồi sau bạn cùng bàn.”
Tôi đạp xe qua một con dốc dài.
Gió ngược chiều thổi mạnh, tóc tôi bay rối tung.
Anh nhắc khẽ:
“Cẩn thận, tóc cô bay rối hết rồi.”
Tôi lẩm bẩm:
“Anh không thấy gió mát à?”
Anh trả lời:
“Thấy. Nhưng không cảm nhận được.”
Anh chỉ lặng lẽ nhìn, như thể đang sống lại một ngày cũ chưa từng được xảy ra.
Chiều hôm đó, tôi bật đĩa than trong phòng khách.
Tiếng nhạc bài Tương tư vang lên, đều đều và ám ảnh.
Trình Dục Thư ngồi nghe, mắt nhắm hờ.
Anh nói:
“Ngày xưa, tôi nghe bài này trong quân ngũ.”
Tôi hỏi:
“Vừa nghe vừa nhớ người ta à?”
Anh gật đầu khẽ:
“Ừ. Nhưng không dám nói ra.”
Tôi ngồi cạnh anh, nhìn vào tấm gương gắn trên cánh tủ gần đó.
Trong gương, vết nhạt nhòa của anh chỉ là một bóng mờ khó thấy.
Tôi hỏi, giọng khẽ:
“Anh định thế này đến bao giờ?”
Anh đáp:
“Hơn 40 ngày nữa thôi.”
Tôi lại hỏi:
“Rồi sao?”
Anh lắc đầu, ánh mắt mơ hồ:
“Tôi không rõ. Có lẽ sẽ biến mất.”
Tôi siết chặt bàn tay, cố giấu đi cảm giác chênh vênh trong lòng.
Đêm đó, tôi làm bánh trôi.
Khi tôi bưng ra, anh hỏi:
“Tự làm à?”
Tôi trả lời:
“Mua sẵn, luộc lên thôi.”
Anh ngửi mùi thơm lan tỏa từ bát bánh, khẽ mỉm cười:
“Mùi thơm thật.”
Tôi đặt bát xuống trước mặt anh, dù biết anh không thể cầm được.
Tôi nói nhỏ:
“Anh xem là đủ rồi.”
Anh ta gật đầu, mắt nhìn tôi dịu dàng:
“Ừ. Chỉ cần cô ở bên cạnh.”