Bạn Cùng Phòng, Xin Đừng Siêu Thoát

Chương 6



Tối hôm đó, tôi trằn trọc, khó ngủ.

Trong đầu cứ văng vẳng mãi câu nói của anh: “Hơn 40 ngày nữa thôi.”

Tôi nằm nghiêng sang một bên, ánh mắt hướng về phía Trình Dục Thư thường đứng.

Đúng như tôi đoán, anh đang đứng đó, cầm một cuốn sách đọc chăm chú.

Cuốn sách mang tựa đề “Thư nhà gửi em” là cuốn tôi mượn từ thư viện mang về.

Tôi khẽ hỏi:

“Anh đọc hiểu chữ giản thể chứ?”

Anh gật đầu:

“Ừ, tôi cũng học hỏi rồi.”

Tôi không nói gì thêm, vùi đầu vào gối, mặc cho ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ xuống không gian tĩnh lặng.

Một lúc sau, Trình Dục Thư nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống.

Anh hỏi tôi:

“Em định làm gì trong mười ngày này?”

Tôi thành thật:

“Tôi không biết.”

Anh lại hỏi:

“Muốn đi đâu?”

Tôi lắc đầu, giọng thẫn thờ:

“Chưa nghĩ.”

Anh tiếp tục, giọng vẫn nhẹ nhàng:

“Muốn ăn gì?”

Tôi khẽ thở dài:

“Anh ăn được đâu.”

Trình Dục Thư bật cười, không buồn không vui:

“Tôi chỉ hỏi thôi mà.”

Tôi xoay người, nằm ngửa ra, ánh mắt hướng lên trần nhà.

Tôi nói, giọng gần như thì thầm:

“Tôi muốn thời gian chậm lại một chút.”

Anh không đáp.

Căn phòng chìm trong yên lặng, tĩnh mịch đến mức tưởng như cả thế giới đã ngủ.

Sáng hôm sau, tôi quyết định xin nghỉ một buổi học.

Tôi nhìn anh, nói rõ ràng:

“Dẫn anh đi công viên.”

Anh ngạc nhiên:

“Công viên?”

Tôi gật đầu:

“Phải. Anh từng nói muốn chơi xích đu.”

Trình Dục Thư cười nhẹ, ánh mắt long lanh ánh lên niềm chờ mong.

Tôi kéo anh ra khu sân chơi dành cho trẻ con ở công viên gần nhà.

Tôi ngồi lên một chiếc xích đu, đẩy nhẹ chân, đung đưa chầm chậm.

Anh đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn tôi.

Tôi quay sang, khẽ nói:

“Thật muốn anh ngồi lên được.”

Anh đáp bằng một giọng nhẹ tênh:

“Nếu tôi ngồi lên, xích đu sẽ không lay động.”

Tôi mỉm cười:

“Thì tôi đẩy.”

Anh trầm ngâm:

“Vậy tôi lại giống đứa bé vô hình.”

Tôi nhẹ nhàng trả lời:

“Thì đã sao. Trẻ con cũng cần được yêu thương.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, như thể vừa chạm tới điều gì rất mềm yếu trong lòng.

Tôi dừng xích đu lại, vẫy tay:

“Lại đây. Anh thử ngồi sau lưng tôi đi.”

Trình Dục Thư “giả” vờ ngồi lên phía sau.

Tay anh không thể chạm vào tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện ấy.

Tôi đung đưa xích đu nhẹ nhàng.

Tôi nói nhỏ:

“Thật ra… hơi lạnh đấy.”

Anh đáp, giọng khẽ:

“Xin lỗi.”

Tôi lắc đầu:

“Không sao. Cảm giác lạnh này, tôi quen rồi.”

Khi về đến nhà, tôi vào bếp, làm món mì trứng cà chua đơn giản.

Tôi ăn, còn anh ngồi đối diện, mắt nhìn tôi ăn như đang thưởng thức cùng.

Tôi hỏi:

“Ngày trước anh thích món này à?”

Anh gật đầu:

“Ừ. Ngày nào mẹ tôi cũng làm.”

Tôi bật cười nhẹ:

“Vậy mẹ anh chắc là người dịu dàng.”

Anh im lặng trong chốc lát.

Rồi anh nói, giọng thấp xuống:

“Bà mất rồi. Trước cả khi tôi rời khỏi trường.”

Tôi khựng lại, lặng nhìn anh một lúc lâu.

Anh khẽ cười, nụ cười vừa buồn vừa nhẹ tênh:

“Cho nên tôi mới tiếc nuối nhiều thế.”