Tôi bắt đầu lập ra một danh sách.
Danh sách ấy có tên là “việc bình thường” những điều đơn giản mà hầu như ai cũng từng trải qua.
Nhưng Trình Dục Thư thì chưa bao giờ có cơ hội.
Tôi hỏi anh:
“Anh từng chơi điện tử chưa?”
Anh lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Chưa. Máy chơi game hồi xưa là món xa xỉ, tôi chưa từng chạm vào.”
Tôi liền bật trò Mario trên điện thoại, đưa màn hình lên trước mặt.
Anh ngồi ngay bên cạnh, chăm chú nhìn tôi điều khiển nhân vật.
Anh phì cười, giọng trêu chọc:
“Cô chơi dở quá.”
Tôi bực mình:
“Thì anh điều khiển đi!”
Anh giơ tay lên, nhìn thoáng qua rồi nói:
“Tôi đâu có tay để cầm máy.”
Tôi nhún vai:
“Vậy đừng chê!”
Anh lại bật cười, tiếng cười hòa vào cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi tung vài sợi tóc trên trán tôi.
Trưa hôm đó, tôi quyết định không nấu cơm.
Tôi nói với anh:
“Đi ăn hàng nhé?”
Anh nhắc lại điều quen thuộc:
“Tôi không ăn được.”
Tôi cười:
“Tôi ăn. Còn anh chỉ cần ngồi nhìn là được.”
Tôi kéo anh đi, cùng ra khu chợ gần trường.
Ở đó đầy ắp những món ăn vặt thơm phức: bánh rán nóng hổi, chân gà cay xè, ly sữa đậu nành còn bốc khói.
Tôi hỏi:
“Anh thích món nào nhất?”
Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như lạc vào ký ức xa xôi:
“Bánh rán. Mùi giống hệt tiệm gần cổng trường hồi trước.”
Tôi cắn một miếng, rồi đưa chiếc bánh ra trước mặt anh.
“Thơm thật đấy. Tiếc là anh không ăn được.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Không sao. Nhìn cô vui là được rồi.”
Tôi giật mình. Ánh mắt anh, giọng nói anh, đều quá đỗi dịu dàng.
Gió từ đâu bất chợt thổi tới, cuốn tóc tôi về phía sau, để lại một khoảng lặng trong tim.
Buổi tối hôm đó, tôi bật một bản nhạc nhẹ trong phòng.
Tôi quay sang hỏi:
“Anh từng nhảy chưa?”
Anh lắc đầu, nụ cười thoáng buồn:
“Chưa. Ngày xưa, học sinh đâu được tự do như thế.”
Tôi đứng dậy, đưa tay ra giữa không trung:
“Tôi không thấy anh, nhưng… mời anh một điệu.”
Anh không trả lời ngay.
Chỉ một giây sau, tôi cảm nhận được không khí xung quanh mình bỗng trở nên mát lạnh.
Tôi xoay người chầm chậm, từng bước nhẹ như đang lướt trong không gian.
Cảm giác đó thật kỳ lạ, giống như tôi đang thực sự khiêu vũ với một người vô hình.
Tôi khẽ gọi:
“Trình Dục Thư.”
Anh đáp:
“Ừ?”
Tôi nhìn về phía trước, không rõ anh có đang đứng đó không, chỉ khẽ nói:
“Nếu ngày ấy anh không chết, giờ anh chắc cũng khoảng ba mươi rồi nhỉ?”
Anh trả lời:
“Ừ.”
Tôi nói tiếp, giọng thấp dần:
“Còn tôi, vẫn đang học đại học.”
Anh thì thầm:
“Tôi biết.”
Tôi hỏi nhỏ:
“Anh có hối hận không?”
Anh trả lời ngay:
“Không hối hận vì gặp cô.”
Tôi khựng lại.
Tiếng nhạc vẫn vang trong không gian, nhưng tim tôi như bị ai đó bóp chặt.
Tôi lặng lẽ nói:
“Tôi không biết chuyện này rồi sẽ kết thúc thế nào.”
Anh đáp, giọng nhẹ hơn cả gió:
“Sẽ có một ngày tôi phải đi.”
Tôi gật đầu, mắt nhìn xuống sàn:
“Tôi biết.”
Anh nói tiếp:
“Nhưng tôi sẽ nhớ cô.”
Tôi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cay xè, như thể có thứ gì đó sắp rơi ra.
Tôi nói, gần như nén giọng:
“Đừng nhớ. Anh phải siêu thoát thật vui vẻ.”
Anh cười khẽ, giọng nói như làn khói mong manh:
“Không nhớ, không phải là tôi nữa rồi.”