Bạn Cùng Phòng, Xin Đừng Siêu Thoát

Chương 8



Tôi choàng tỉnh giữa đêm khuya.

Một cảm giác kỳ lạ khiến tôi mở mắt như thể đang bị ai đó nhìn chăm chú.

Tôi quay đầu sang.

Trình Dục Thư đang ngồi bên cạnh giường.

Anh ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi hỏi khẽ:

“Anh không ngủ à?”

Anh nhún vai, giọng trầm nhẹ:

“Hồn ma đâu cần ngủ.”

Tôi kéo chăn lên sát cằm:

“Vậy… anh nhìn tôi làm gì?”

Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tôi:

“Muốn nhìn cô thêm một chút.”

Tôi nằm im, cảm nhận rõ nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Tôi quay mặt đi, nói nhỏ:

“Đừng làm thế, kỳ lắm.”

Anh mỉm cười:

“Kỳ sao? Tôi từng là bạn cùng bàn của cô mà.”

Tôi đáp lại, giọng nhỏ như gió thoảng:

“Là từng thôi.”

Anh không nói gì nữa.

Chỉ ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn lên trần nhà, lặng lẽ như chìm vào hồi ức xa xôi.

Một lúc sau, anh thì thầm:

“Ngày xưa, tôi từng viết một lá thư cho cô ấy.”

Tôi quay sang nhìn anh:

“Cô ấy?”

“Bạn cùng bàn của tôi. Người tôi từng hứa sẽ chờ.”

Tôi chần chừ một chút rồi hỏi tiếp:

“Lá thư đó đâu rồi?”

Anh khẽ cười:

“Tôi giấu dưới ngăn bàn. Nhưng chưa từng có cơ hội đưa cho cô ấy.”

Nghe đến đó, ngực tôi bỗng thấy nghẹn lại.

Tôi hỏi khẽ:

“Anh… có muốn viết lại không?”

Anh ngập ngừng một lát, rồi hỏi tôi:

“Cô cho tôi mượn tay nhé?”

Tôi gật đầu, lấy cuốn sổ nhỏ trên bàn, đưa bút ra.

“Nói đi, tôi sẽ viết.”

Anh bắt đầu chậm rãi đọc.

Từng câu từng chữ đều rất mộc mạc.

Là những dòng ngây ngô, chân thành và đầy tiếc nuối của một cậu học sinh năm nào.

Khi anh đọc đến câu:

“Nếu có kiếp sau, tôi muốn lại ngồi cạnh cậu.”

Tay tôi khựng lại, không viết tiếp được nữa.

Tôi nhìn anh:

“Anh vẫn còn yêu cô ấy sao?”

Anh lắc đầu:

“Không.”

Tôi khó hiểu:

“Thế tại sao…”

Anh cắt lời:

“Vì lời hứa là thứ giữ tôi lại. Nhưng tình cảm thì… tôi đang học lại.”

Tôi lặng thinh.

Tôi không hoàn toàn hiểu điều anh nói.

Nhưng tim tôi lại bất giác rung lên một nhịp lạ kỳ.

Sáng hôm sau, tôi đi siêu thị.

Tôi chọn vài món linh tinh bỏ vào giỏ những thứ vặt vãnh chẳng ai để ý, nhưng lại khiến tôi thấy vui.

Khi về, tôi giơ một lon nước lên:

“Anh từng uống Coca chưa?”

Anh nghiêng đầu:

“Coca là gì?”

Tôi tròn mắt, gần như thét lên:

“Trời ơi, anh chưa từng uống Coca?! Đây là tội ác!”

Tôi mở nắp lon, tiếng “xì” vang lên giòn giã.

Đặt lon lên bàn, tôi nói:

“Tôi uống nhé, anh nhìn.”

Anh gật đầu:

“Ừ.”

Tôi uống một ngụm rồi giả vờ sặc mạnh:

“Cay quá!”

Trình Dục Thư bật cười.

Tiếng cười nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân đầu mùa.

Anh nói:

“Cô thật kỳ lạ.”

Tôi nhún vai, cười:

“Tôi là người bình thường nhất trong thế giới này, chỉ là anh sống ở thời kỳ quá xa thôi.”

Anh gật đầu chậm rãi:

“Có lẽ vì thế, tôi thấy cô thú vị.”

Tôi cúi đầu.

Cảm thấy tim mình như đang gõ loạn trong lồng ngực.

Tôi đã từng nghĩ, yêu một người đã chết là điều thật nực cười.

Là chuyện chỉ có trong sách truyện, không thể xảy ra trong đời thật.

Nhưng vào khoảnh khắc này, tôi không còn dám chắc nữa.

Nếu người đó là Trình Dục Thư…

Thì có lẽ, nực cười một chút cũng chẳng sao.