Sáng hôm sau, tôi ngồi ăn bánh bao như thường lệ.
Đột nhiên, Trình Dục Thư hiện ra, đứng ngay cạnh bàn.
Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút khẩn thiết:
“Cô định đi đâu?”
Tôi nhai miếng cuối, đáp:
“Đi làm thêm. Cuối tuần mà, không đi làm thì ăn gì?”
Anh ngập ngừng một chút, rồi nói:
“Cô có thể… không đi không?”
Tôi nhìn anh, hơi nhíu mày:
“Sao thế?”
Ánh mắt anh đầy mong chờ:
“Tôi muốn cô dẫn tôi đi chơi.”
Tôi bật cười, không nhịn được:
“Anh là hồn ma đấy, đi chơi kiểu gì?”
Anh vẫn nghiêm túc, giọng tha thiết:
“Nhưng tôi muốn thử.”
Tôi nhìn anh vài giây, rồi gật đầu cười:
“Được rồi, chiều về tôi dẫn anh đi.”
Buổi sáng, tôi đến tiệm sách để làm ca đầu ngày.
Tay thì sắp sách lên kệ, nhưng đầu óc lại cứ mải nghĩ về lịch trình buổi chiều.
Tan ca, tôi về nhà và dắt anh ra công viên gần đó.
Tôi chỉ vào lối đi giữa những hàng cây xanh mướt:
“Người sống đến công viên để tản bộ, hẹn hò, hoặc hóng gió.”
Anh nhắc lại, có phần tò mò:
“Hẹn hò?”
Tôi gật đầu, giọng vô tư:
“Ừ thì… cặp đôi thường đến đây đi dạo.”
Anh không nói gì thêm.
Nhưng tôi cảm thấy bước chân anh chậm lại, rồi lặng lẽ đi sát tôi hơn một chút.
Gió nhẹ thổi qua hàng cây.
Từng chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt đất.
Tôi cúi xuống đá một viên sỏi nhỏ, cố tỏ ra thản nhiên hỏi:
“Anh có từng nắm tay ai chưa?”
Anh đáp sau vài giây im lặng:
“Chưa.”
Tôi quay sang nhìn anh, nheo mắt:
“Muốn thử không?”
Anh hơi ngạc nhiên, quay đầu sang:
“Tôi không có thân thể.”
Tôi mỉm cười, không bận tâm:
“Không sao, tôi vẫn sẽ nắm.”
Tôi đưa tay ra, nắm vào khoảng không trước mặt.
Dù rõ ràng không có gì, tôi lại cảm thấy như có một luồng khí ấm áp bao quanh.
Tôi hỏi:
“Có cảm giác không?”
Anh nhìn tay mình, khẽ cười:
“Có… một chút.”
Ánh mắt anh dịu dàng như ánh nắng:
“Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình còn tồn tại.”
Nghe đến đó, sống mũi tôi bất chợt cay cay.
Đột nhiên, anh nắm tay tôi hoặc giả vờ nắm rồi kéo chạy:
“Làm gì đấy?” Tôi hét lên, ngạc nhiên.
Anh quay đầu lại, cười lớn:
“Đuổi theo đàn bồ câu kia, tôi muốn xem cô cười.”
Tôi vừa chạy vừa la lên:
“Anh khùng quá à!”
Nhưng miệng thì lại cười không ngừng, đến mức không khép lại được.
Sau một hồi mệt lử, tôi ngồi phịch xuống bãi cỏ bên lối đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi giữa tiếng thở dốc:
“Lần đầu tiên anh đi chơi với con gái?”
Anh gật đầu:
“Ừ.”
Tôi bật cười:
“Cũng là lần đầu tiên tôi đi chơi với… hồn ma.”
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười như những đứa trẻ.
Sau khi cười xong, anh hỏi tôi:
“Cô có sợ tôi không?”
Tôi thành thật:
“Lúc đầu có, giờ thì không.”
Anh nghiêng đầu, vẻ tò mò:
“Tại sao?”
Tôi đáp ngắn gọn:
“Vì anh dịu dàng.”
Anh cúi đầu, nhỏ giọng như tự nói với chính mình:
“Cô cũng vậy.”
Trời bắt đầu ngả tối.
Gió trở nên se lạnh hơn.
Tôi nói:
“Mình về thôi.”
Trên đường quay về nhà, anh vẫn đi bên tôi, nhưng lần này còn sát hơn lúc đi.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Vì có những cảm xúc… không cần phải nói ra, vẫn có thể truyền sang nhau thật rõ ràng.