Mỗi ngày bốn giờ sáng, mẹ đã dậy chọn trái cây, nấu đường.
Hồ lô bằng táo gai thì hai tệ một xiên, bằng dâu thì năm tệ.
Chính từng đồng nhỏ lẻ như vậy đã chống đỡ cả bầu trời tuổi thơ của tôi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lúc tôi còn nhỏ, từng đòi mẹ mua kẹo dâu.
Mẹ chỉ xâu cho tôi đúng một quả bằng tăm, rồi xoa đầu tôi, cười:
“Cho tiểu tham ăn của mẹ một quả thôi nhé.”
“Mấy quả còn lại để bán, mẹ lấy tiền cho con đóng học phí, mua váy hoa xinh đẹp cho con.”
Trong một cuộc sống túng thiếu đến kiệt cùng như thế, điều tôi mong ngóng nhất chính là xiên hồ lô dâu.
Nếu hôm nào buôn bán được, ngày hôm sau mẹ sẽ lén để dành lại một xiên cho tôi.
Hôm đó là một ngoại lệ.
Hôm đó là sinh nhật tôi.
Dì hàng xóm mắt đỏ hoe kể lại với tôi:
“Mẹ con nói hôm nay là sinh nhật con, đặc biệt làm hồ lô dâu cho con ăn. Trước khi ra khỏi nhà còn nói hôm nay nhất định phải để con ăn cho đã…”
Tôi không thể nhớ lại nữa.
Mỗi lần nhớ lại, tim tôi như bị nghiền thành hàng vạn mảnh.
Tay tôi run rẩy đến trắng bệch, nhưng vẫn siết chặt cổ tay Chu Hân.
Tôi nhìn thấy trong con ngươi của cô ta phản chiếu gương mặt mình – âm trầm, méo mó, tràn ngập oán hận – giống như ác quỷ vừa chui ra từ địa ngục.
Tôi túm tóc cô ta, kề sát vào tai, giọng lạnh băng như rắn độc:
“Còn dám đụng đến mẹ tao lần nữa, tao sẽ g.i.ế.c mày.”
Từ hôm đó trở đi, Chu Hân bề ngoài không còn giở trò gì nữa.
Còn sau khi cắt đứt quan hệ với cô ta, các mối quan hệ xung quanh tôi cũng dần tốt lên trở lại.
Ngược lại, Chu Hân bắt đầu thành ra một kẻ cô độc, lẻ loi trong lớp.
Tiết Anh văn, sắc mặt cô ta âm u.
Tôi cứ nhìn về phía cô ta mãi.
Bạn cùng bàn – người dạo gần đây thân thiết lại với tôi – cuối cùng không chịu nổi nữa, lườm tôi:
“Sao vậy? Cậu lại nổi cơn ‘thánh mẫu’ hả? Lại bắt đầu quan tâm cậu ta rồi?”
Tôi còn đang mải nghĩ chuyện trong đầu, chưa kịp phản ứng, buột miệng hỏi:
“Gì cơ?”
Cô ấy “bốp” một cái gạt luôn cây bút trong tay tôi, ghé sát lại giả vờ giảng bài:
“Cậu mà còn để ý tới Chu Hân nữa thì đừng nói chuyện với tôi.”
“Lần nào cũng vậy, cậu tin lời cô ta, lúc cậu nói phải trái, cô ta chặn miệng cậu, bảo cậu hung dữ. Cuối cùng, cô ta thành người tốt, còn cậu thì thành tội đồ!”
Tôi bật cười khẽ:
“Biết rồi.”
Chuyện mà ai cũng nhìn ra được, chỉ có tôi là bị dắt mũi suốt ba năm trời.
Tan học, bạn cùng bàn vẫn nhìn tôi đầy cảnh giác:
“Cậu đi đâu đấy? Đừng có đi làm người tốt nữa nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạn tôi không biết vì sao Chu Hân trông có vẻ bất ổn.
Nhưng tôi biết.
Kiếp trước, đúng thời điểm này, tôi ra sân tập luyện.
Huấn luyện viên bảo tôi đi lấy đệm tập.
Khi đến kho dụng cụ, tôi bắt gặp cảnh tượng khủng khiếp:
Chu Hân bị anh trai ép vào tường – cả hai đang hôn nhau!
Hắn không phải anh ruột của Chu Hân, hắn là con trai ruột của người mẹ đã nhận nuôi Chu Hân.
Dù vậy, hai người vẫn sống chung một nhà, trên cùng một sổ hộ khẩu.
Tôi sợ đến mức đánh rơi cả tấm đệm trên tay.
Tiếng động làm hắn rời đi rất nhanh.
Chu Hân dùng tay áo lau khóe miệng, vẻ mặt hoảng loạn:
“Dao Dao… cậu… cậu thấy hết rồi đúng không… Cậu phải giữ bí mật giúp tôi, làm ơn…”
Trong lòng tôi khi đó, tôi và Chu Hân là hai kiểu người khác biệt.
Cô ta được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có.
Cô ta xinh đẹp, ăn mặc tinh tươm, được nuôi nấng như một công chúa thuần khiết, nhút nhát, chẳng biết gì về thế giới.
Tôi chỉ có thể tin rằng sự hoảng sợ của cô ta là do bị bắt nạt, bị cưỡng ép.
Nhưng không phải.
Cô ta khóc lóc nói anh trai ép buộc mình.
Tên lớp trưởng giỏi giang, đẹp trai, học giỏi, dịu dàng – lại là một kẻ bệnh hoạn, lấy lý do “không nghe lời sẽ bị đuổi khỏi nhà” để uy h.i.ế.p em gái cùng nhà, thỏa mãn dục vọng đồi bại.
Hắn ta là súc sinh đội lốt người.
Là đồ điên.
Là kẻ biến thái.
Chu Hân kể lại rồi khóc nức nở cầu xin tôi giúp cô ta.
Và tôi đã đi thay cô ta.
Trong căn phòng dụng cụ kín mít, tôi đứng ra thay mặt Chu Hân gặp hắn.
Tôi cảnh cáo hắn nếu dám đụng đến Chu Hân nữa, tôi sẽ vạch mặt hắn.
Sau đó, Chu Hân ôm lấy tôi, vành mắt đỏ hoe, dựa vào vai tôi khóc nức nở:
“Anh ấy không làm phiền tôi nữa rồi…”
Nhưng chưa đầy nửa tháng sau, tin tức “Chu Diệp quấy rối em gái nuôi” đã lan khắp trường.
Chu Hân sợ ánh nhìn kỳ thị, không dám đến trường.
Chu Diệp thì trở thành tên bệnh hoạn bị mọi người khinh bỉ, bị buộc phải nghỉ học.
Rồi một ngày sau giờ tan học, tôi bị Chu Diệp cưỡi xe máy tông gãy chân.
Hắn căm thù tôi phá hủy cuộc đời hắn.
Càng hận tôi – một đứa “bạn thân” – đã phá hủy luôn cả Chu Hân.