Khi đó tôi học lớp 12, đang chuẩn bị thi tuyển sinh chuyên ngành.
Chính cú tông đó đã khiến tôi bỏ lỡ cơ hội vào Đại học Thể thao Bắc Kinh.
Trong con hẻm lúc chạng vạng ấy, tôi nằm dưới đất, đau đến chảy mồ hôi lạnh.
Chu Diệp vừa khóc vừa cười:
“Chu Hân kể với mày như vậy hả?”
“Cô ta thật sự nói với mày như vậy sao?!”
Đêm hôm đó, Chu Diệp tự sát.
Sau đó, Chu Hân quay lại trường.
Chuyện kia hai anh em họ hôn nhau, không phải tôi nói ra.
Cũng không phải tên si tình thần kinh kia nói ra.
Vậy là ai?
Tôi không phải chưa từng nghi ngờ – rằng chính Chu Hân là người tung tin đó.
Nhưng hình tượng “cô gái ngây thơ trong sáng” của cô ta đã ăn sâu vào lòng mọi người.
Tôi không thể hiểu nổi – cô ta có lý do gì để bôi nhọ chính người anh trai đã che chở mình?
Huống chi… tôi là người tận mắt chứng kiến toàn bộ.
Giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Một kẻ như Chu Hân – thì có chuyện gì mà cô ta không dám làm?
Vì thế, khi huấn luyện viên phân công, tôi cười nói:
“Em không mang hết một mình được, tìm người phụ em đi ạ.”
Lần này, người làm rơi tấm đệm không phải tôi.
Mà là đồng đội tôi.
Cô ấy sững sờ kéo tay áo tôi, dụi mắt nhìn kỹ:
“Đệt… tôi không nhìn nhầm chứ? Đó chẳng phải Chu Hân đang hôn Chu Diệp à?!”
“Bọn họ không phải anh em à?!”
Trong ánh mắt hoảng loạn của Chu Hân và Chu Diệp, tôi khẽ cười.
“Ờ ha, lạ thật đấy.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Hân, lòng đầy tò mò.
Tôi đã giúp cô bao nhiêu lần, đổi lại là câu:
“Có ai cần cô giúp đâu, kinh tởm c.h.ế.t đi được.”
Vậy nếu tôi không giúp nữa, liệu cuộc đời cô có tốt hơn không?
“Không phải như mấy người thấy đâu!”
Chu Hân lập tức đẩy Chu Diệp ra, buột miệng hét lên:
“Là anh ta ép tôi!”
Trong ánh mắt u ám khó hiểu của Chu Diệp, Chu Hân như cưỡi trên lưng hổ, không thể quay đầu.
Nhưng ngay cả trong tình cảnh như thế, ánh mắt căm hận của cô ta vẫn không nhắm vào ai khác – mà lại là tôi, người đã giúp đỡ cô ta không biết bao nhiêu lần.
Kết quả thật khiến người ta thất vọng.
Chu Diệp không hề lên tiếng giải thích.
Còn đồng đội tôi thì đơn thuần là kiểu người thích hóng drama, từ đầu đã không có thiện cảm với Chu Hân, bĩu môi buông một câu:
“Vãi chưởng, đỉnh thật.”
Sau đó kéo tôi đi:
“Đi tập đi bà, đứng đây cản người ta hôn nhau, vô duyên thấy ghê.”
“Ờ, tới liền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi giữ bí mật cho Chu Hân là vì tôi lo cho cô ta.
Tôi nghĩ cô ta ngây thơ, mong manh, cần được bảo vệ.
Nhưng người khác không nghĩ vậy.
Ba năm qua, cứ luôn tỏ ra như người bị hại, tội nghiệp, đáng thương…
Sự giả tạo ấy khiến cô ta và mọi người chỉ còn duy trì mối quan hệ xã giao hời hợt.
Ai mà chịu nổi một người lúc nào cũng có thể biến bạn thành kẻ bắt nạt chỉ vì vài câu nói?
Ngoài trừ tôi – một đứa ngu xuẩn.
Nhưng mặc kệ lý do là gì, tin đồn “Chu Diệp cưỡng hôn em gái trong phòng dụng cụ – đây là sự tha hóa đạo đức hay biến dị nhân tính?” vẫn như mọc cánh, lan khắp toàn trường.
Chu Hân nổi tiếng.
Chu Diệp cũng nổi tiếng.
Trước kia, vì giữ thể diện cho Chu Hân, rất ít người biết cô ta là con nuôi nhà họ Chu.
Giờ thì… ai cũng biết.
Trong trường bắt đầu râm ran hai luồng tin đồn:
Một – nhà họ Chu giàu có, Chu Hân sợ sau khi thi đại học xong, anh trai lấy vợ thì mình sẽ không còn quan hệ gì với nhà này nữa, từ tiểu thư cao quý rớt xuống làm dân thường.
Thế nên vì ham hư vinh, cô ta dụ dỗ anh trai nuôi.
Nhưng lời đó lại không hợp với câu “Anh ta ép tôi” mà chính cô ta đã hét ra.
Thế thì cho qua.
Hai – Chu Diệp thèm khát sắc đẹp của em gái nuôi.
Không có lý do gì khác, đơn giản là biến thái.
Nghe vô lý, nhưng lại… hợp lý đến lạ.
Có nam sinh còn trực tiếp đến hỏi Chu Diệp:
“Ê, cậu ‘chơi’ tới đâu rồi?”
Những câu hỏi cực thô, cực bẩn.
Chu Diệp nổi khùng, đập nát đầu đối phương.
Nhưng đối phương cũng không vừa, lập tức kéo nhau lên ban giám hiệu làm ầm ĩ, công khai luôn “bí mật học đường” này ra ánh sáng.
Đến lúc này, phụ huynh nhà họ Chu cuối cùng cũng biết chuyện.
Và kết cục… gần giống hệt kiếp trước.
Chu Diệp lại bị đình chỉ học.
Chu Hân cũng thế.
Hôm Chu Hân rời trường, là mẹ nuôi cô ta tự đến đón.
Người phụ nữ quý phái đó với sắc mặt lạnh như băng, còn Chu Hân thì lần đầu lộ ra vẻ sợ hãi thật sự – hoảng hốt thu dọn đồ đạc, tay chân luống cuống.
Trước khi ra khỏi cửa lớp, cô ta liếc tôi đầy hằn học:
“Trần Mục Dao, đừng vội mừng, giữa tao với mày còn chưa xong đâu!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi không trả lời.
Bạn cùng bàn rủ tôi đi ăn thịt nướng, tôi cười nói:
“Đi chứ.”
Ánh mắt lại liếc về phía Chu Hân.
Không.
Cô nhầm rồi.
Không phải là “giữa cô với tôi chưa xong”.
Mà là – mối thù giữa tôi với cô, còn lâu mới kết thúc.
Tôi cứ tưởng để tìm lại tên tâm thần kia sẽ phải tốn công lắm.