“Cực khổ quyến rũ hắn ta, cuối cùng người mang tiếng thối hoắc chỉ có mình cậu. Tính toán toan tính cả một vòng, tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Thật đáng thương.”
Chu Hân mặt trắng bệch, không giấu nổi ánh mắt căm hận nữa.
Cô ta lạnh lùng bật cười, hạ giọng:
“Cậu tưởng mình thắng à? Đừng vui mừng sớm quá.”
Tôi thả tay khỏi bàn, đứng thẳng dậy, mỉm cười:
“Còn trò gì thì cứ lôi hết ra đi.”
“Tôi chờ xem đấy.”
…
Ngày 7 tháng 5.
Còn đúng một tháng nữa là thi đại học.
Cũng chính là ngày mà kiếp trước, tôi bị đ.â.m mười bảy nhát, c.h.ế.t trong uất hận.
Cả tiết học, tôi ngồi trong lớp mà lòng như lửa đốt.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi đã gửi mẹ cho thím hàng xóm – hai người rủ nhau đi đánh mạt chược.
Cho dù hôm nay tôi có giữ được mạng hay không, tôi nhất định không để bi kịch kiếp trước lặp lại.
Tôi nhất định phải bảo vệ được mẹ mình.
Tâm trạng bất ổn khiến tôi hoàn toàn không tập trung được vào bài giảng.
Giáo viên gọi tôi mấy lần mà tôi không nghe thấy, chỉ đờ đẫn ngồi xuống như cái xác không hồn.
Chuông hết tiết vang lên.
Nhịp tim tôi đập loạn như trống trận, tay chân lạnh ngắt.
Đáng lẽ bây giờ là tiết thể dục, nhưng vì trời mưa nên cả lớp được nghỉ.
Vài học sinh lục đục rời lớp – người thì đi vệ sinh, người thì ra căng-tin.
Bạn cùng bàn huých tôi:
“Ra căng-tin không?”
Tôi định trả lời, nhưng cổ họng căng cứng, không phát được tiếng.
Tới khi cô ấy đặt tay lên trán tôi lo lắng hỏi chuyện, tôi mới nhìn thấy gương mặt mình trắng bệch như tờ giấy qua chiếc gương cô ấy đưa.
Tôi như kẻ c.h.ế.t đuối níu được cọng rơm, nắm chặt lấy tay cô ấy.
Đúng lúc đó, một tiếng gõ vào cửa sổ vang lên.
Tôi quay đầu nhìn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Là Chu Diệp.
Hắn vẫn mặc đồng phục, má còn in rõ dấu bàn tay đỏ ửng – giống hệt Chu Hân hôm trước.
Mắt đỏ hoe, gương mặt như thể đã quyết ăn thua đủ.
Không phải tên tâm thần.
Không phải người được gọi là “anh ruột” trên giấy tờ, không phải kẻ đã đ.â.m tôi mười bảy nhát trong kiếp trước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm đến mức… cả cơ thể cũng rã rời vì thả lỏng.
Trái ngược với tôi, Chu Hân như bị điện giật, lùi một bước theo bản năng.
Chu Diệp như bị vết thương ấy đ.â.m trúng, lập tức mở cửa lớp, bước vào.
Không khí lớp học vốn đang náo nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng như bị rút hết không khí.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai nhân vật chính – một người từng là “nam thần học bá”, một người thì dính đầy thị phi loạn luân.
Chỉ có hai người họ còn đang di chuyển.
Ánh mắt Chu Diệp đầy đau đớn và khẩn cầu:
“Hân Hân, đi với anh được không? Anh không đi du học nữa. Chỉ cần em nói thích anh, chỉ cần em chịu đi cùng, ngay bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nhà họ Chu. Anh đưa em đi. Chỉ hai chúng ta thôi…”
Chu Hân lảo đảo lùi lại.
Hắn tiến một bước, cô ta lùi một bước.
Lùi đến mức không còn đường lui, đụng vào bàn học.
Ngay lúc Chu Diệp như sắp lao đến, Chu Hân đột ngột đẩy mạnh hắn ra, hét lên:
“Đồ điên!”
“Tôi vì cái gì mà phải rời khỏi nhà họ Chu? Vì cái gì mà anh làm ra chuyện như vậy, ba mẹ vẫn bênh anh?!”
“Vì cái gì mà tôi ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng vẫn không bằng anh?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?!”
“Thật ghê tởm!”
“Tôi nói cho anh biết – tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà họ Chu! Người phải đi là anh! Nếu không vì cổ phần ba định cho anh, anh tưởng tôi sẽ thèm dính dáng gì đến anh sao?! Đừng có mơ!”
Mắt Chu Diệp đỏ hoe:
“Đừng nói nữa Hân Hân, em đang nói dối, em lừa anh, em…”
Chu Hân bật cười lạnh:
“Tôi sống ở nhà họ Chu bao nhiêu năm, thì ghét anh bấy nhiêu năm!”
“Đồ ngu, anh tưởng tôi sẽ thích loại người như anh sao?”
“Tôi nói cho anh biết – tôi muốn hủy hoại anh, tôi ghét anh, tôi căm thù anh, tôi—”
Chưa dứt câu, ánh sáng trắng loé lên.
Chu Diệp lao về phía Chu Hân.
Những ký ức từ kiếp trước như cuốn phim tua ngược.
“Với loại người như cô… đương nhiên là sẽ không có kết cục tốt rồi.”
Môi Chu Hân mấp máy.
Cô ta nói:
“Sao lại là Chu Diệp…”
“Còn… Thiệu Lệnh thì sao…”
Thiệu Lệnh.
Chính là người anh ruột “trên giấy tờ” của tôi.
Ha.
Thì ra đến phút cuối, cô ta vẫn còn mong chờ…
Mong tôi sẽ bị Thiệu Lệnh hủy hoại.
Giống như cách cô ta đã hủy hoại Chu Diệp.
Tại đồn cảnh sát.
“Ngày 23 tháng 4, cô đã đến Khu Kim Thịnh. Là để làm gì?”
Tôi ngồi đối diện, giọng vô tội:
“Tôi tình cờ biết đó là nơi ở của ba mẹ ruột mình. Khi biết họ đang tìm tôi, tôi chỉ muốn đến nói cho họ biết – Tôi không muốn về nhà, cũng không muốn nhận lại họ.”
Tôi bắt đầu khóc, liên tục lau nước mắt:
“Các anh chắc cũng biết, tôi là trẻ mồ côi. Tôi lớn lên bên mẹ nuôi – một người phụ nữ bán từng xiên kẹo hồ lô để nuôi tôi suốt hơn mười năm. Tôi sợ… sợ họ sẽ tìm tới nhà tôi, sợ mẹ tôi sẽ buồn…”
Cảnh sát ngồi đối diện thoáng xót xa, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị:
“Cô có biết gì về vụ hỏa hoạn của nhà họ Thiệu không?”
Tôi nghẹn ngào:
“Tôi không biết… Dù tôi không muốn nhận họ, nhưng dù sao họ cũng là người đã sinh ra tôi… Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…”