Bạn Thân Chí Mạng

Chương 8



Mẹ xoa đầu tôi, dịu dàng nói:

 

“Dao Dao của mẹ vất vả rồi, ăn thêm trứng cho bổ, ráng thi đậu đại học, sau này sống thật sung sướng nha!”

 

Rồi quay sang Chu Hân, thêm một cây xúc xích vào bát mì, hơi ngại ngùng nói:

 

“Cảm ơn con đã làm bạn với Dao Dao, dì mời con ăn xúc xích nha.”

 

Thế rồi… cô ta “vô tình” làm đổ cả bát mì.

 

Nửa bát mì và cây xúc xích chưa kịp ăn nằm lăn lóc dưới đất, dính bụi, dính bùn.

 

Đêm hôm đó, cô ta ngồi co ro một góc, vừa nôn vừa khóc, vừa nói:

 

“Xin lỗi… chắc do bao tử tôi bị nuông chiều quen rồi…”

 

Lạ thật.

 

Sao tôi không để ý đến nụ cười cứng đờ của cô ta hôm ấy?

 

Sao tôi không thấy mấy ngón tay cô ta vừa từ miệng lôi ra còn ướt nhẹp?

 

Tại sao?

 

Tại sao lại ghen tị đến mức không chịu nổi cảnh tượng đó thêm một giây?

 

Tại sao lại ghen tị đến mức phải móc họng, nôn cả bát mì mẹ tôi nấu?

 

Hôm sau, ba mẹ Chu Hân lái xe đến đón cô ta.

 

Vừa thấy mặt, ba cô ta đã tát cô ta một cái trời giáng:

 

“Đi học phụ đạo thôi mà than như thể cả thế giới nợ mày. Nuôi mày đúng là uổng công! Không phải con ruột có khác – đúng là đồ vong ân!”

 

Tôi khẽ cười.

 

Cô ta ghen tị điều gì cơ chứ?

 

Chắc là ghen tị vì tôi chẳng cần cố gắng cũng có người yêu thương.

 

Không cần cố gắng cũng có người quan tâm thật lòng.

 

Nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta.

 

Sắc mặt Chu Hân dưới ánh mắt ấy dần dần sụp đổ, thể diện sự vỡ vụn.

 

Cô ta nghiến răng, rít lên:

 

“Đồ điên.”

 

Tôi ghé sát tai cô ta, nhẹ nhàng:

 

“Vậy mà đã là điên sao?”

 

“Cô chưa thấy tôi tự tay ‘đập bể chân mình’ đâu.”

 

Kiếp này, tên điên si tình – Chu Diệp – vẫn tìm tới tôi.

 

Nhưng lần này không phải để trả thù, càng không phải chất vấn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Mà là để xin lỗi, để nhờ vả, để hỏi thăm tình hình của Chu Hân.

 

Trong quán cà phê, hắn đã bỏ đồng phục, mặc đồ thường ngày, ngồi trước mặt tôi, không uống nổi ly Americano:

 

“Sao cô không nghi ngờ là tôi tung tin?”

 

Tôi nhấp môi cười:

 

“Anh không nghi ngờ tôi sao?”

 

Chu Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tin tưởng:

 

“Cô là bạn của Hân Hân. Dù nghi ngờ ai, tôi cũng không bao giờ nghi ngờ cô.”

 

Tôi cười nhạt.

 

Ra là Chu Hân vẫn chưa kể với hắn chuyện chúng tôi đã cạch mặt nhau.

 

Chắc cô ta cũng không biết nên mở lời thế nào, làm sao để kể hết những việc mình đã làm.

 

“Chu Hân đã quay lại trường rồi, giờ gia đình quản chặt, tôi không ra ngoài gặp cô ấy được…Tôi muốn hỏi… dạo này cô ấy ở trường có ổn không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói đến đây, hắn lại cau mày:

 

“Thôi bỏ đi… Hân Hân từ nhỏ đã được bảo bọc, không biết có chịu nổi lời ra tiếng vào không nữa…”

 

Cuối cùng, hắn nhìn tôi đầy chân thành:

 

“Làm ơn chăm sóc cô ấy giúp tôi. Dù cô ấy có sai gì… cũng là do tôi hết… tôi…”

 

Tôi cắt lời hắn, giọng đầy trách móc:

 

“Tất nhiên là do anh.”

 

“Nếu anh không thèm muốn cô ấy, lấy chuyện đuổi cô ấy khỏi nhà ra để uy hiếp, thì cô ấy đã chẳng bao giờ đồng ý quen anh, càng không đến mức như bây giờ.”

 

Chu Diệp bắt đầu lộ vẻ khó hiểu.

 

Nhưng tôi không dừng lại:

 

“Nếu không phải anh ép buộc cô ấy, sao cô ấy lại phải ở bên một kẻ bệnh hoạn, giả tạo như anh?”

 

Rầm!

 

Chu Diệp đập mạnh ly cà phê xuống bàn, sắc mặt tái xanh:

 

“Cô nói cái quái gì vậy?! Ai nói với cô mấy chuyện này hả?!”

 

Tôi lau phần cà phê b.ắ.n lên tay, nhấn mạnh từng chữ:

 

“Còn ai nữa? Người anh yêu nhất – Hân Hân của anh chứ ai.”

 

“Đồ… biến thái.”

 

Chu Diệp sững người:

 

“Không thể nào! Không thể nào…Rõ ràng là…”

 

Rõ ràng là chính Chu Hân mới là người chủ động tìm đến Chu Diệp.

 

Chính cô ta là người lấy cái c.h.ế.t ra để uy h.i.ế.p hắn.

 

Chính cô ta là người đêm mưa tìm vào phòng hắn, ngấn lệ nói rằng “sợ sấm sét”.

 

Chính cô ta là người đầu tiên bỏ tiếng gọi “anh trai”.

 

Là người luôn nở nụ cười rạng rỡ, ngước mắt ngọt ngào nói:

 

“Em thích anh nhất đó, Chu Diệp.”

 

Sau cùng, Chu Diệp mặt trắng bệch, nói như tự biện minh:

 

“Hân Hân là người yếu đuối… nếu cô ấy nói vậy… chắc chắn là có nỗi khổ riêng…”

 

Tôi không khẳng định cũng chẳng phủ định.

 

Ừ, có thể là vậy.

 

Nhưng ít nhất ở kiếp trước, khi cô ta cầu xin tôi giúp mình tung ra sự thật khiến Chu Diệp thân bại danh liệt, tôi chỉ biết một điều –rằng kẻ ác duy nhất là Chu Diệp.

 

Tôi không biết nguyên nhân.

 

Không hiểu động cơ.

 

Nhưng giờ thì tôi hiểu – Chu Hân không yêu Chu Diệp.

 

Cô ta chỉ muốn phá hủy hắn.

 

Giống như cách cô ta muốn phá hủy tôi.

 

Dù cả hai chúng tôi… đã từng yêu thương cô ta hết lòng.

 

Mặc dù chuyện lần này ầm ĩ khắp nơi, Chu Hân bị tát, bị đuổi ra khỏi nhà…

 

Nhưng với Chu Diệp, chẳng khác gì muỗi đốt inox.

 

Cùng lắm là không thể học tiếp cấp ba, cùng lắm là mất mặt chút xíu – rất đơn giản.

 

Ra nước ngoài là xong.

 

Học cái bằng MBA ở đâu đó, sáu năm sau quay về tiếp quản công ty nhà họ Chu, vẫn là một thanh niên tài giỏi như thường.

 

Quay lại trường, tôi bước đến trước bàn Chu Hân, chống tay lên mặt bàn, mỉm cười:

 

“Cậu còn chưa biết nhỉ? Chu Diệp sắp ra nước ngoài rồi đấy.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com