Bạn Thân Trà Xanh

Chương 11



- Không để ý?! Anh ấy đã hỏi tôi! Cậu... cậu còn muốn gì nữa hả An Chi?! Chia tay rồi, cậu còn ám ảnh cái gì?! Còn muốn phá hoại cuộc sống của tôi sao?!

Giọng Mai Anh run rẩy, không còn giữ được nét ngây thơ. Thay vào đó là sự căm ghét và hoảng loạn.

- Phá hoại cuộc sống của cậu sao? - An Chi hỏi lại, giọng hơi trầm xuống, nhưng vẫn bình tĩnh. - Tôi phá hoại cuộc sống của cậu... hay chính cậu đã phá hoại cuộc sống của tôi? Cậu còn nhớ... cái lần cậu nói dối với mẹ Hoàng Nam về tôi không? Nói tôi... 'vô ơn', 'đào mỏ'... Cái lần đó... cậu nghĩ tôi không biết sao?

An Chi tung ra một đòn thăm dò. Cô biết Mai Anh chắc chắn đã nói xấu với mẹ Hoàng Nam, và dựa vào phản ứng của bà ấy hôm trước.

Mai Anh im lặng trong giây lát. Có vẻ cô ta không ngờ An Chi lại biết chi tiết đó.

- Cậu... cậu nói linh tinh gì đấy! Tớ không có! Cậu... cậu bịa đặt!

Mai Anh phủ nhận một cách yếu ớt, không còn sự hùng hồn lúc ban đầu.

- Bịa đặt? Vậy còn tin đồn trong công ty cũ thì sao? Chị Hương ở kế toán... chị ấy kể cậu hay 'vô tình' làm lộ thông tin riêng tư của đồng nghiệp lắm đấy Mai Anh ạ. Hay cái album ảnh chung trên cloud... ai đã xóa nó đi ngay sau khi tôi chia tay Hoàng Nam vậy? Tôi thì không xóa.

An Chi tiếp tục tung hỏa mù, kết hợp thông tin từ nguồn tin bí ẩn (bà Hằng - nhưng Mai Anh không biết đó là ai) và suy luận của mình. Cô chỉ đặt câu hỏi, không đưa ra bằng chứng cụ thể lúc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mai Anh cứng họng. Tiếng thở dốc qua điện thoại. Cô ta không ngờ An Chi lại điều tra sâu đến vậy, lại biết được cả những chuyện tưởng như đã chôn vùi.

- Cậu... cậu theo dõi tôi đấy à?! Cậu điên rồi An Chi! Cậu... cậu ghen tỵ nên mới làm vậy!

- Ghen tỵ? Với một người bạn giả tạo và một mối tình được xây dựng trên lời nói dối sao? - An Chi cười khẩy. - Tôi không ghen. Tôi chỉ muốn sự thật được sáng tỏ thôi. À, mà này Mai Anh. Hôm qua tôi thấy chiếc khăn lụa cậu tặng tôi năm xưa. Chiếc khăn màu xanh nhạt ấy... Nó làm tôi nhớ lại rất nhiều kỷ niệm. Cậu còn nhớ không?

An Chi cố tình nhắc đến chiếc khăn, chiếc USB, và những kỷ niệm cũ. Cô đang gieo vào đầu Mai Anh sự bất an, sự nghi ngờ về những thứ cô đang nắm giữ.

Mai Anh im lặng hồi lâu. Chỉ có tiếng thở gấp gáp.

- Cậu... cậu muốn gì?! - Giọng cô ta cuối cùng cũng vang lên, không còn giận dữ hay giả tạo, chỉ còn sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Carrot Và Tịch Dương

- Tôi muốn gì à? - An Chi lặp lại, giọng cô bình thản đến đáng sợ. - Tôi muốn... những gì thuộc về tôi. Và tôi muốn... cô phải trả giá cho tất cả những gì cô đã làm. Cả vốn lẫn lời.

Nói rồi, An Chi không chờ câu trả lời, dập máy. Cô dựa vào tường, hít một hơi thật sâu. Tim cô đập nhanh, nhưng không phải vì sợ. Là vì sự hồi hộp và cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi.

Cô mở ứng dụng ghi âm trên điện thoại. Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đã được ghi lại. Giọng điệu hoảng loạn, những lời phủ nhận yếu ớt, sự mất kiểm soát... Đây là bằng chứng sống động nhất về sự giả tạo của Mai Anh. Cô ta đã tự vạch mặt mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com