Bạn Thân Trà Xanh

Chương 10



Hoàng Nam nghe An Chi nhắc lại những chuyện đó, nét mặt càng thêm khó xử. Anh ta nhớ những lần đó. Nhớ cả cái cảm giác hơi khó chịu khi Mai Anh quá dựa dẫm, quá... "vô tình" đúng lúc quan trọng. Lúc đó anh không nghĩ nhiều, chỉ thấy cô ta đáng thương, cần được giúp đỡ. Giờ An Chi nhắc lại...

- Chi à... Chuyện đó... chỉ là trùng hợp thôi mà. Mai Anh... cô ấy không cố ý đâu. - Hoàng Nam cố gắng biện hộ, nhưng giọng điệu lại thiếu chắc chắn.

- Không cố ý sao? Em không biết. Chỉ là... nhiều sự trùng hợp quá. - An Chi đáp, rồi như chợt nhớ ra gì đó. - À, tiện thể đây, em cũng muốn hỏi anh chuyện này.

Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, mở ra một bức ảnh chụp màn hình. Bức ảnh đó là một tin nhắn cũ, đã được An Chi khéo léo chỉnh sửa hoặc cắt ghép một phần (ví dụ: một đoạn tin nhắn của Mai Anh với ai đó, nói bóng gió về việc "cần" Hoàng Nam để làm gì đó, hoặc một tin nhắn từ Mai Anh nói xấu ai đó không liên quan đến Hoàng Nam nhưng thể hiện tính cách xấu).

An Chi đưa điện thoại cho Hoàng Nam xem, giả vờ vô ý để lộ một phần nội dung nhạy cảm.

- Anh xem giúp em cái này. Em đang làm hồ sơ xin việc, có chỗ này không rõ lắm...

Hoàng Nam cúi xuống nhìn màn hình. Anh ta đọc những dòng chữ, nét mặt từ bối rối chuyển sang ngạc nhiên, rồi nhíu chặt mày. Dù chỉ là một phần tin nhắn, nhưng nó đủ để gợi lên nghi ngờ về con người Mai Anh hoặc về sự kiện chia tay của họ. (Ví dụ: Tin nhắn đó có thể là "Phải bám chặt lấy Nam, chỉ có anh ta mới giúp được mày lúc này.")

- Cái này... - Hoàng Nam ngước lên nhìn An Chi, ánh mắt đầy câu hỏi. - Tin nhắn này là sao? Cô... cô cho anh xem cái gì vậy?

An Chi nhanh chóng "giật" lại điện thoại, vẻ mặt giả vờ hốt hoảng.

- Ôi chết! Xin lỗi anh! Em... em gửi nhầm ảnh! Cái này không phải hồ sơ xin việc! Xin lỗi anh, anh đừng để ý nhé!

Cô vội vàng cất điện thoại đi, vẻ mặt luống cuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Thôi... em xin phép. Gặp anh sau nhé.

An Chi nói nhanh, rồi đứng dậy. Cô không để Hoàng Nam kịp phản ứng thêm, quay người bước nhanh ra khỏi quán. Bước chân cô nhanh nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh bên ngoài.

"Anh ta đã thấy." An Chi thầm nghĩ. "Dù chỉ một phần, nhưng nó sẽ gieo mầm nghi ngờ trong đầu anh ta."

Carrot Và Tịch Dương

Cô đi khuất khỏi tầm mắt Hoàng Nam, nhưng biết rằng anh ta đang nhìn theo. Kế hoạch thành công bước đầu.

Vài tiếng sau, khi An Chi đang ở nhà, điện thoại cô reo lên. Là Mai Anh. An Chi mỉm cười lạnh lùng. "Đến rồi đây."

Cô bình tĩnh bắt máy.

- Alo.

- An Chi! Cậu... cậu vừa gặp Hoàng Nam phải không?! - Giọng Mai Anh ở đầu dây bên kia cao vút, đầy sự tức giận và chất vấn, khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày. Vỏ bọc bắt đầu rạn nứt.

- Ừ, tôi có gặp. Tình cờ thôi. - An Chi đáp lại, giọng bình thản, như không có gì lớn.

- Tình cờ?! Tình cờ mà cậu lại nói những chuyện đó với anh ấy à?! Cậu... cậu còn cố tình cho anh ấy xem cái gì vậy?!

Mai Anh gần như hét lên. Cái sự bình thản của An Chi càng làm cô ta điên tiết.

- Tôi cho anh ấy xem gì à? Ồ, chỉ là nhầm lẫn thôi mà. Tôi đưa nhầm một cái ảnh khác. Chắc anh ấy không để ý đâu nhỉ? - An Chi nói, vẫn giữ nguyên âm điệu lạnh lùng, như đang trêu ngươi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com