Bạn Thân Trà Xanh

Chương 42



Anh ta mở điện thoại, tìm số An Chi. Do dự rất lâu. Liệu cô ấy có còn muốn nói chuyện với anh không? Sau tất cả những gì anh ta đã làm, đã tin, đã nói về cô ấy?

Cuối cùng, Hoàng Nam vẫn bấm số.

Điện thoại An Chi reo. Là Hoàng Nam. An Chi nhìn tên hiển thị, lòng bình thản đến lạ. Không còn đau đớn, không còn giận dữ. Chỉ là... một cái tên từ quá khứ.

Cô bắt máy.

- Alo.

- An Chi? Anh... anh Hoàng Nam đây. – Giọng Hoàng Nam ở đầu dây bên kia run run, đầy sự ngượng ngùng và bất an.

- Chào anh. Có chuyện gì sao? – An Chi đáp, giọng đều đều, không biểu lộ cảm xúc.

- Anh... anh chỉ muốn nói là... anh xin lỗi. An Chi à... anh xin lỗi em rất nhiều. Anh... anh đã sai rồi. Anh đã tin nhầm người. Anh đã... đã quá ngu ngốc. Vì anh... mà em đã phải chịu đựng nhiều như vậy. Anh...

Hoàng Nam nói, giọng lạc đi. Anh ta thực sự hối hận.

An Chi im lặng lắng nghe. Cô nghe sự chân thành trong lời xin lỗi của anh ta. Cái sự hối hận đó, có lẽ là cái giá anh ta phải trả cho sự mù quáng của mình.

- Tôi nghe rồi. – An Chi nói sau một lúc im lặng. – Lời xin lỗi của anh... tôi chấp nhận.

- An Chi... vậy là... là em tha thứ cho anh sao? – Giọng Hoàng Nam thoáng lên tia hy vọng.

- Tha thứ? – An Chi lặp lại. Nụ cười nở trên môi cô, một nụ cười nhẹ nhàng, pha chút buồn bã. – Có những chuyện... rất khó để tha thứ hoàn toàn. Nhưng tôi không còn giận anh nữa. Chuyện của chúng ta... kết thúc rồi, Hoàng Nam. Ngay từ cái ngày anh chọn tin lời người khác mà không tin tôi. Ngay từ cái ngày anh ngoảnh mặt đi. Lời xin lỗi này... chỉ là sự kết thúc cuối cùng cho đoạn quá khứ đó thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

An Chi nói, giọng điệu bình thản nhưng dứt khoát.

- Anh... anh hiểu rồi. – Hoàng Nam đáp, giọng đầy thất vọng. – Anh... anh biết anh không xứng đáng được em tha thứ. Chỉ là... anh mong em biết... anh thực sự hối hận. Anh... anh mong em sống tốt.

Carrot Và Tịch Dương

- Cảm ơn. – An Chi đáp lại.

Không còn gì để nói nữa. Mối quan hệ của họ, đã thật sự khép lại. An Chi không còn yêu anh ta. Không còn hận anh ta. Chỉ còn lại sự bình yên.

- Chào anh. – An Chi nói khẽ, rồi cúp máy.

Cô đặt điện thoại xuống. Một đoạn kết cho một của cuộc đời.

Sau màn vạch trần, những người bạn chung từng hiểu lầm An Chi đã tìm đến cô. Hà, Linh, Quân... tất cả đều bày tỏ sự hối hận, xin lỗi vì đã tin vào tin đồn ác ý của Mai Anh.

- An Chi à... tớ xin lỗi cậu. Tớ... tớ đã sai thật rồi. Tớ không ngờ Mai Anh lại... lại như vậy. – Hà nói, mắt đỏ hoe.

- Bọn tớ... bọn tớ thật ngốc. Tin vào vẻ ngoài của cậu ấy mà không tin cậu. – Linh nói, giọng ngập ngừng.

- Tớ... tớ cũng sai. Tớ đã thấy cậu ấy có gì đó không đúng, nhưng lại không dám đối mặt. An Chi, cậu thật sự rất mạnh mẽ. – Quân nói, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

An Chi đón nhận lời xin lỗi của họ với thái độ bình thản. Cô không trách móc, không oán giận.

- Mọi chuyện qua rồi. – An Chi nói. – Quan trọng là... mọi người đã thấy sự thật.

Cô tha thứ cho họ. Tình bạn có thể không quay lại như xưa, nhưng ít nhất, cô đã lấy lại được sự trong sạch trong mắt họ. Cô không cô lập nữa. Cô không phải là kẻ "điên" hay "độc ác" như Mai Anh vu khống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com