Cuộc sống của An Chi dần trở lại quỹ đạo. Cô tìm được một công việc mới, không quá lớn nhưng phù hợp và ổn định. Cô dành thời gian cho bản thân, đọc sách, tập yoga, vẽ tranh – những sở thích từng bị lãng quên trong vòng xoáy tình yêu và thù hận. Cô xây dựng những mối quan hệ mới, lành mạnh và chân thành. Cô học cách nhìn nhận con người, không chỉ bằng vẻ bề ngoài.
An Chi nhận được tin tức về Mai Anh qua lời kể của những người bạn chung. Sau khi bị sa thải và tẩy chay, Mai Anh sống trong sự cô lập. Vẻ ngây thơ biến mất, thay vào đó là sự u uất và cay cú. Cô ta cố gắng biện hộ, cố gắng đổ lỗi cho An Chi, nhưng không ai còn tin nữa. Cô ta mất hết mọi thứ. "Anh quen" của cô ta cũng tránh xa, không còn muốn dính líu. Cái giá cho sự giả tạo và tàn độc... quá đắt.
Một ngày nọ, An Chi nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
[- Tao đã thua rồi. Mày thắng rồi An Chi. Nhưng đừng nghĩ mọi chuyện kết thúc dễ dàng vậy. Tao sẽ không quên đâu.]
An Chi đọc tin nhắn, biết đó là Mai Anh. Cô không giận, không sợ. Chỉ cảm thấy... sự giải thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không trả lời. Chỉ xóa tin nhắn đi. Cuộc chiến đã kết thúc. Kẻ chiến thắng không cần phải đáp lại lời kẻ thua cuộc.
Carrot Và Tịch Dương
An Chi đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu. Cô thấy một người phụ nữ trưởng thành, bản lĩnh. Vết thương lòng vẫn còn đó, nhưng nó đã lành lại, trở thành một vết sẹo nhắc nhở về bài học cuộc đời. Cô đã mạnh mẽ hơn, lý trí hơn, và quan trọng nhất... cô đã tìm lại được chính mình.
An Chi mỉm cười. Không phải nụ cười gượng gạo, không phải nụ cười lạnh lùng. Là một nụ cười bình yên, tự tin. Phía sau cô, quá khứ đầy nước mắt và thù hận đã được khép lại. Phía trước cô, là một tương lai mới, do chính cô làm chủ. Cô không còn phụ thuộc vào tình yêu của ai, không còn bị chi phối bởi sự đố kỵ của ai. Cô đã tự do.
An Chi quay người, bước ra khỏi căn phòng, ra khỏi căn hộ cũ kỹ. Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt cô, ấm áp. Cô hít sâu không khí trong lành. Cảm giác tự do, bình yên... thật tuyệt vời.
Cô bước đi trên con đường đầy nắng. Không nhìn lại. Hướng về phía trước. Nơi có cuộc sống mà cô đã tự tay xây dựng lại. Nơi có hạnh phúc đích thực.