Bạn Thân Trà Xanh

Chương 5



Tìm thấy Mai Anh và Hoàng Nam không khó. Họ đang đứng giữa một nhóm bạn, Mai Anh vẫn trong vai nàng thơ dịu dàng, cười nói duyên dáng. Hoàng Nam đứng bên cạnh, thỉnh thoảng cúi xuống thì thầm gì đó vào tai cô ta. Nhìn cảnh tượng đó, lồng n.g.ự.c An Chi lại nhói lên, nhưng lần này, cảm giác đau đớn bị che phủ bởi một lớp băng mỏng của sự lạnh lẽo và quyết tâm.

Cô hít một hơi thật sâu, giữ thẳng lưng, bước về phía họ. Nụ cười nở trên môi An Chi. Không phải nụ cười gượng gạo hay đau khổ, mà là một nụ cười... khách sáo đến xa lạ.

- Ôi, trùng hợp quá! Mai Anh, Hoàng Nam! Lâu rồi không gặp nhỉ?

Tiếng nói của An Chi không to, nhưng đủ để thu hút sự chú ý của nhóm người xung quanh. Mai Anh đang cười nói vui vẻ bỗng sững lại, nụ cười đóng băng trên môi. Ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh chóng được thay thế bằng sự ngạc nhiên giả tạo.

- Ôi Chi! Cậu... sao cậu lại ở đây? Tớ... tớ cứ tưởng... - Mai Anh lắp bắp, cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên, nhưng giọng điệu lại hơi cao và gượng gạo.

Carrot Và Tịch Dương

Hoàng Nam nhìn thấy An Chi, vẻ mặt anh ta lập tức bối rối. Anh ta tránh ánh mắt cô, dịch chuyển trọng tâm cơ thể sang một bên, dường như muốn lẩn trốn. Cái bối rối đó, cái né tránh đó... khiến trái tim An Chi thêm phần chai sạn.

- Tớ đến chúc mừng một người bạn. Không ngờ lại gặp hai cậu ở đây. - An Chi vẫn giữ nụ cười, giọng điệu bình thản đến mức khiến Mai Anh cảm thấy khó chịu. - Hai cậu... trông hạnh phúc thật đấy.

Câu nói tưởng chừng vô hại, nhưng âm điệu lại ẩn chứa sự mỉa mai mà chỉ những người hiểu chuyện mới nhận ra. Mai Anh nheo mắt nhìn An Chi, dường như cố đọc vị cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Ờ... ừm... cảm ơn cậu. - Mai Anh nói, tay vô thức siết nhẹ vạt váy. - Cậu... dạo này thế nào? Tớ có nhắn tin hỏi thăm mà cậu ít trả lời quá. Tớ lo...

- Tôi vẫn ổn. Cảm ơn đã quan tâm. - An Chi cắt ngang lời Mai Anh, không để cô ta diễn tiếp vai bạn thân đáng thương. - À, nhắc mới nhớ. Nhớ lần chúng ta đi chơi ở Đà Lạt không? Cái lần... ờm... cậu 'vô tình' làm hỏng điện thoại của tôi, đúng lúc Nam đang gọi để rủ tôi đi xem phim ấy? Xong rồi cậu 'xin lỗi' rối rít, còn rủ Nam ở lại chơi cùng cậu? Cái lần đó... kỷ niệm thật khó quên nhỉ?

An Chi nghiêng đầu, nhìn Mai Anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Nụ cười trên môi Mai Anh cứng lại. Vẻ ngây thơ thường ngày biến mất trong giây lát, thay vào đó là một tia hoảng hốt lướt qua trong mắt cô ta. Hoàng Nam đứng bên cạnh nghe An Chi nhắc đến chuyện cũ, nét mặt càng thêm khó xử. Anh ta khẽ hắng giọng, nhìn đi nơi khác.

- Chi à... sao cậu... sao cậu lại nhắc chuyện đó? Chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà. - Mai Anh cố gắng cười, nhưng nụ cười méo mó đến đáng thương.

- Tai nạn nhỏ à? Ừm... có lẽ vậy. - An Chi nhún vai nhẹ, rồi đột ngột...

*

Cô giả vờ trượt chân nhẹ, chiếc túi xách đang cầm trên tay theo đà rơi xuống sàn. Đồ đạc bên trong văng ra ngoài: ví tiền, chìa khóa, hộp phấn, và... một chiếc USB nhỏ màu bạc.

- Ôi! - An Chi kêu lên một tiếng nhỏ, giả vờ luống cuống.

- Để tớ nhặt giúp cậu! - Mai Anh nhanh chóng cúi xuống, có lẽ muốn thể hiện sự tốt bụng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com