Bạn Trai Ăn Bám
Bạn trai tôi tiêu tiền của tôi, lén đưa bạch nguyệt quang đi du lịch, kết quả dương tính.
Anh ta sốt hầm hập trở về:
“Tịnh Tịnh, mở cửa đi.”
Đúng là rác rưởi đến tận nhà, ngàn dặm mang bệnh đến.
Qua camera giám sát trước cửa, tôi thấy anh ta đang ho khan.
Cùng lúc đó, trên điện thoại của tôi hiện lên tin nhắn từ bạch nguyệt quang của anh ta:
“Tần Tư Hàn dương tính rồi, anh ấy sợ lây cho tôi, nên đến tìm cô. Cô sẽ chăm sóc anh ấy giúp tôi chứ?”
Buồn cười c.h.ế.t đi được.
Chăm sóc?
Tôi mà không bỏ thuốc độc vào đồ ăn của anh ta đã là nhân từ lắm rồi.
1
Từ đầu đông đến giờ, virus hoành hành khắp nơi.
Bạn bè tôi hầu như ai cũng đã nhiễm một lần, chỉ có tôi vẫn kiên cường chống chọi, cố gắng lọt vào vòng chung kết của những người chưa dính bệnh.
Thế mà đúng vào lúc này, Tần Tư Hàn xuất hiện – mang bệnh đến nhà tôi.
Trước đó, anh ta đã lén đưa bạch nguyệt quang mới từ nước ngoài trở về đi du lịch, chu du khắp cả nước.
Thế nhưng vẫn lừa tôi rằng mình đi công tác.
Tôi sống trong một căn nhà nhỏ biệt lập ở ngoại ô, có lắp camera giám sát ngay cửa.
Qua màn hình, tôi thấy anh ta thử nhập mật mã vài lần.
Không ngoài dự đoán, tất cả đều sai.
Cuối cùng, anh ta từ bỏ việc đoán mật mã, quay sang gọi điện video cho tôi, hỏi:
“Tịnh Tịnh, em đổi mật mã rồi à?”
Nhất Phiến Băng Tâm
Nói thừa.
Chia tay xong mà không đổi mật mã, chẳng lẽ tôi còn chờ anh ta đến nhà quấy rối nữa sao?
Tôi không để ý đến anh ta.
Tần Tư Hàn vẫn đang ho dữ dội.
Trông bộ dạng anh ta yếu ớt, giọng nói cũng lả đi.
Nhìn qua, có vẻ là đang sốt?
Anh ta lại nói:
“Tịnh Tịnh, mở cửa cho anh.”
Mở cửa?
Đúng là rác rưởi đến tận nhà, tôi mở cửa có mà rước bệnh vào à?
Tôi khẽ cười, nhìn vào màn hình cố ý hỏi ngược lại:
“Tần Tư Hàn, anh đã đi nhiều nơi như vậy, có mua quà cho tôi không?”
Tần Tư Hàn sững người, ấp úng hồi lâu mà không trả lời thẳng, chỉ nói:
“Cho anh vào trước đi rồi nói, Tịnh Tịnh, bên ngoài lạnh lắm.”
Nói xong, anh ta lại đưa tay che miệng ho khan.
Sức khỏe của Tần Tư Hàn trước giờ rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta cao ráo, gầy nhưng săn chắc, chăm chỉ tập luyện, vén áo lên là có ngay tám múi bụng.
Những năm trước, trời lạnh cắt da cắt thịt cũng chẳng thấy anh ta mặc quần giữ nhiệt, chưa từng than lạnh bao giờ.
Năm nay là một mùa đông ấm áp, vậy mà anh ta lại khoác chiếc áo lông đen dày cộp, còn quấn thêm khăn.
Giờ lại kêu lạnh, có vẻ như sốt cũng không nhẹ.
Dương tính là cái chắc.
Tôi bất lực, thậm chí còn bật cười.
Anh ta và bạch nguyệt quang kia bất chấp dịch bệnh, du lịch khắp cả nước, đến khi nhiễm bệnh lại quay về tìm tôi?
Đây là đang muốn “ngàn dặm mang virus đến tặng” đấy à?
Thật sự phải cảm ơn tổ tiên tám đời nhà anh ta luôn.
“Vậy nên? Tần Tư Hàn, quà anh tặng tôi, chẳng lẽ chính là con virus mà anh mang theo bên mình sao?”
Nghe tôi vạch trần không chút nể nang, sắc mặt Tần Tư Hàn lập tức sa sầm.
Tôi thẳng tay cúp cuộc gọi video, để mặc anh ta đứng đó hứng gió lạnh mùa đông, lười chẳng buồn nhìn thêm.
Đàn ông cũng như quần áo vậy, lúc thích thì ngày nào cũng muốn khoác lên người.
Nhưng nếu đã rách, đã nát, đã lỗi mốt rồi, thì nên dứt khoát vứt vào thùng rác phân loại. Không phải sao?
2
Ba tháng trước, bạch nguyệt quang của Tần Tư Hàn – Mạnh Tiểu Nhã – trở về nước.
Từ đó, Tần Tư Hàn luôn ở bên cô ta, cùng nhau đi du lịch, giải sầu.
Vậy mà anh ta còn lừa tôi, nói rằng mình đi công tác dài ngày.
Anh ta không biết rằng, Mạnh Tiểu Nhã thực ra là một trà xanh chính hiệu.
Cô ta vừa quấn lấy Tần Tư Hàn ở bên ngoài, vừa cố tình gửi ảnh thân mật của hai người họ vào điện thoại của tôi.
Dù đó là số điện thoại ẩn danh, nhưng tôi biết rõ người gửi chính là Mạnh Tiểu Nhã.
Những góc chụp thân mật như vậy, chỉ có người trong cuộc mới có thể chụp được.
Cô ta còn gửi kèm theo nhiều câu chữ đầy ẩn ý, kiểu trà xanh:
Ví dụ như:
“Cuối cùng cũng được nhìn thấy biển Nhĩ Hải mà mình luôn mong nhớ, và cũng hôn được người mà mình luôn mong nhớ.”
Ảnh đính kèm là một bức hình chụp dưới ánh hoàng hôn, Mạnh Tiểu Nhã và Tần Tư Hàn vừa hôn nhau vừa tự chụp ảnh bên bờ biển Nhĩ Hải.
Hay là:
“Khi thích một người đàn ông, sẽ muốn chui vào trong áo sơ mi của anh ấy.”
Ảnh đi kèm là một bức selfie trong khách sạn, Mạnh Tiểu Nhã mặc một chiếc sơ mi trắng của đàn ông.
Trong nền ảnh, Tần Tư Hàn đang nhìn cô ta với ánh mắt đầy cưng chiều.
Lại còn thế này:
“Tư Hàn nói rằng, bao năm nay anh ấy cố gắng kiếm tiền, chính là để chờ tôi quay về.”
Ảnh đính kèm là giao dịch chuyển khoản của Tần Tư Hàn cho cô ta, số tiền 52.100 tệ.
Phải công nhận, Mạnh Tiểu Nhã rất giỏi chơi trò tấn công tinh thần.
Chiêu này của cô ta, thành công khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Mà nực cười nhất là – đó có phải tiền Tần Tư Hàn tự kiếm ra không?
Rõ ràng, đó là tiền của tôi!