Bạn Trai Ăn Bám

Chương 4



Thời đại học, anh ta là một học bá cao ngạo. 

 

Anh ta có niềm kiêu hãnh và sự tự tôn của riêng mình, tràn đầy khí chất của tuổi trẻ. 

 

Rất nhiều cô gái thích anh ta, theo đuổi anh ta, nhưng anh ta chẳng thèm để mắt tới ai. 

 

Nhưng anh ta đã từng cười với tôi. 

 

Anh ta từng đưa cho tôi một ly sinh tố nho mát lạnh vào buổi trưa hè nóng bức khiến tôi buồn ngủ. 

 

Từng giúp tôi ghi chép bài đầy đủ khi tôi trốn tiết ngủ gật. 

 

Từng nhíu mày cảnh cáo tôi không được uống đồ lạnh mỗi khi tôi thèm trong kỳ kinh nguyệt. 

 

Chính những điều nhỏ nhặt ấy, đã khiến tôi rung động. 

 

Nhưng bây giờ thì sao? 

 

Mới tốt nghiệp ba năm, anh ta đã biến thành kiểu người mà tôi ghét nhất. 

 

Giờ thì coi tôi như cái máy rút tiền luôn rồi à? 

 

Cũng đúng thôi. 

 

Nhìn cái cách anh ta khoe khoang trước mặt Mạnh Tiểu Nhã, 

 

Lại thêm việc công ty đang gặp khủng hoảng tài chính. 

 

Chỉ một triệu tệ, dĩ nhiên là không đủ cho anh ta tiêu xài. 

 

Tôi chẳng buồn tiếp tục đối thoại với anh ta nữa, mà quay sang nhìn nhóm bảo vệ đang đứng trước cửa: 

 

“Người đàn ông này đột nhập trái phép, lục lọi đồ đạc trong nhà tôi.” 

 

“Tôi nghi ngờ anh ta có ý đồ trộm cắp, phiền các anh đưa anh ta ra ngoài.” 

 

Mấy bảo vệ nghe xong liền gật đầu, chuẩn bị hành động. 

 

Sắc mặt Tần Tư Hàn lập tức xanh mét: 

 

“Các anh không nhận ra tôi sao? Tôi sống ở khu này đấy!” 

 

“Ở nhà mình thì có gì để ăn trộm? Tôi chỉ đang tìm thuốc hạ sốt thôi!” 

 

Anh ta vừa chất vấn bảo vệ, vừa trừng mắt nhìn tôi: 

 

“Cố Tịnh Tịnh, em để thuốc hạ sốt ở đâu?” 

 

Anh ta đã sốt đến mức cơ thể rã rời, giọng nói cũng khàn đặc. 

 

Nhưng tôi chỉ bật cười. 

 

Thì ra, anh ta còn định ăn cắp cả thuốc hạ sốt mà tôi đã tích trữ? 

 

Hôm nay, những gì Tần Tư Hàn làm thực sự đã phá vỡ toàn bộ nhận thức của tôi về anh ta. 

 

Nhóm bảo vệ thấy vậy, có chút do dự hỏi tôi: 

 

“Cố tiểu thư, chuyện này... cô xem thế nào?” 

 

Dù sao Tần Tư Hàn cũng đã sống ở đây một thời gian dài. 

 

Bảo vệ cũng biết anh ta từng là bạn trai của tôi, nên ít nhiều vẫn còn chút dè dặt. 

 

Nhưng tôi không hề chần chừ, lập tức ra lệnh: 

 

“Các anh nhớ kỹ mặt anh ta. 

 

“Từ ngày mai trở đi, không được phép cho anh ta vào khu dân cư này nữa!” 

 

“Lập tức tống anh ta ra ngoài!” 

 

Tôi ngừng lại một chút, rồi bổ sung: 

 

“À đúng rồi, mọi người cẩn thận một chút. Anh ta đã dương tính rồi, nhớ mặc đồ bảo hộ đầy đủ.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nghe tôi nói vậy, nhóm bảo vệ không còn do dự nữa. 

 

Họ lập tức cầm dùi cui, kéo Tần Tư Hàn lên và lôi ra ngoài. 

 

Lần này, Tần Tư Hàn thực sự nổi điên, liên tục hét lên: 

 

“Dựa vào cái gì mà các anh đuổi tôi? Có bị điên không?” 

 

“Cô ta – Cố Tịnh Tịnh – đâu phải chủ nhà! Chẳng qua chỉ là người thuê nhà thôi!” 

 

“Tôi cũng là cư dân ở đây, các anh phải đối xử công bằng chứ!” 

 

...... 

 

Lúc này, bảo vệ nhìn anh ta chẳng khác nào nhìn một kẻ ngu ngốc. 

 

Còn tôi? 

 

Tôi cũng thấy nực cười không kém. 

 

Ở đây, tiền phí quản lý mà tôi đóng mỗi tháng còn cao hơn cả lương của Tần Tư Hàn. 

 

Thậm chí, mức lương của nhóm bảo vệ ở đây cũng cực kỳ cao.

 

Bảo vệ ở đây không phục vụ tôi, chẳng lẽ lại đi phục vụ một kẻ ăn bám như anh ta sao? 

 

Cuối cùng, một anh bảo vệ không nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng: 

 

“Này, anh bị ngu à?” 

 

“Cố tiểu thư vốn dĩ là chủ nhà ở đây!” 

 

“Căn biệt thự này, Cố tiểu thư đã mua đứt toàn bộ từ năm năm trước rồi!” 

 

“Người có vấn đề chính là anh đấy!” 

 

Tần Tư Hàn nghe xong, cả người như bị sét đánh, hoàn toàn sững sờ. 

 

“Cái gì? Không thể nào!” 

 

Anh ta mất hồn quay sang nhìn tôi. 

 

Trong ánh mắt có sự hoang mang, có sự ngơ ngác, nhưng nhiều hơn cả— 

 

Là sự không thể tin nổi… 

 



 

Trước khi Tần Tư Hàn rời đi, tôi chụp lại một bức ảnh lúc anh ta bị bảo vệ đuổi ra ngoài. 

 

Trong màn đêm tĩnh mịch, anh ta quần áo xộc xệch, sắc mặt xám xịt, bị người ta đẩy ra khỏi cửa. 

 

Chẳng khác nào một con ch.ó hoang bị bỏ rơi. 

 

Tôi gửi bức ảnh đó cho Mạnh Tiểu Nhã, lần đầu tiên trả lời tin nhắn của cô ta. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Nhà tôi không phải bãi rác, không nhận phế phẩm, đặc biệt là rác có độc.” 

 

“Cô hình như rất thích thu gom đồ bỏ đi, thế nên, cứ chờ anh ta đến tìm cô đi.” 

 

Tối hôm đó, Mạnh Tiểu Nhã không trả lời. 

 

Tôi đoán, cô ta chắc đang có chút hoảng loạn. 

 

Trước đây, cô ta ra sức khoe khoang rằng Tần Tư Hàn không muốn truyền virus cho mình. 

 

Rõ ràng, trong lòng cô ta cũng không muốn ở cùng một người đã dương tính. 

 

Quả nhiên, không lâu sau, Mạnh Tiểu Nhã nhắn lại: 

 

“Cố tiểu thư, cô đừng hiểu lầm.” 

 

“Tôi chỉ hy vọng có người chăm sóc Tần Tư Hàn tử tế thôi.”