Bạn Trai Ăn Bám

Chương 5



Vài phút sau, cô ta gửi một bức ảnh chụp màn hình, đó là tin nhắn giữa cô ta và Tần Tư Hàn. 

 

Hóa ra, Tần Tư Hàn vẫn thương xót Mạnh Tiểu Nhã. 

 

Vì sợ lây bệnh cho cô ta, anh ta đã không đến tìm cô ta— 

 

Mà quay về nhà bố mẹ mình. 

 

Nếu tôi nhớ không lầm, bố mẹ của Tần Tư Hàn đều đã hơn sáu mươi tuổi. 

 

Một khi nhiễm bệnh, nguy cơ trở nặng rất cao, thuộc nhóm đối tượng nguy hiểm. 

 

Vậy mà Tần Tư Hàn thà mang virus về nhà, cũng không nỡ để Mạnh Tiểu Nhã có chút nguy cơ bị lây nhiễm? 

 

Đây là cái gì? 

 

Vì tình yêu mà chấp nhận làm đứa con bất hiếu sao? 

 

Anh ta đúng là biết cách “hiếu thảo” với bố mẹ mình thật đấy. 

 

Hơn nữa, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. 

 

Tham vọng muốn leo lên vị trí chính thất của Mạnh Tiểu Nhã quá lộ liễu. 

 

Chắc chỉ có một kẻ não tàn như Tần Tư Hàn mới không nhận ra điều gì cả. 

 

Tôi cầm điện thoại lên, bấm gọi một số. 

 

Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm tĩnh, lạnh lùng vang lên— 

 

“Alo, chị.” 

 

“Ừ, chuyện lần trước chị nhờ em điều tra.” 

 

“Cuộc sống của Mạnh Tiểu Nhã ở nước ngoài thế nào rồi?” 

 



 

Nhất Phiến Băng Tâm

Giọng của Cố Trì mang theo chút trêu chọc: 

 

“Không dễ đâu nha, cuối cùng chị cũng nhớ gọi cho em để hỏi tiến độ sao?” 

 

“Em còn tưởng chị chỉ lo nuôi cái thằng ăn bám kia thôi chứ.” 

 

Mấy năm nay, Cố Trì bị bố mẹ tôi gửi ra nước ngoài. 

 

Nói là đi học nâng cao, thực ra chỉ là lấy danh tiếng mà thôi. 

 

Mỗi lần nhắc đến Tần Tư Hàn, em trai tôi đều gọi anh ta là 'thằng đàn ông ăn bám' của tôi. 

 

Trước đó, tôi đã cho người điều tra mối quan hệ giữa Mạnh Tiểu Nhã và Tần Tư Hàn. 

 

Nhưng thông tin thu được chỉ giới hạn trong giai đoạn họ quen nhau ở trong nước, trước khi cô ta đi du học. 

 

Muốn đào sâu hơn về Mạnh Tiểu Nhã, nhất định phải làm rõ những năm tháng cô ta sống ở nước ngoài. 

 

Vì thế, tôi trực tiếp nhờ Cố Trì – người đang ở nước ngoài – điều tra giúp. 

 

Trùng hợp thay, em trai tôi và Mạnh Tiểu Nhã học cùng một quốc gia, thậm chí trường đại học cũng nằm trong cùng một thành phố. 

 

Chỉ có điều— 

 

Em tôi học tại một trường danh tiếng hàng đầu thế giới. 

 

Còn Mạnh Tiểu Nhã thì lại du học ở một trường đại học ba xu, chẳng có tiếng tăm gì. 

 

Muốn điều tra cô ta, với Cố Trì mà nói, quá dễ dàng. 

 

Bây giờ chắc cũng đã có kết quả rồi. 

 

Quả nhiên. 

 

Vừa nhắc đến Mạnh Tiểu Nhã, giọng điệu của Cố Trì lập tức đầy vẻ khinh thường. 

 

Em ấy cười khẩy một tiếng: 

 

“Điều tra xong rồi. Cái cô Mạnh Tiểu Nhã mà chị nhắc đến, đúng là đặc sắc lắm.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Nếu phải tóm gọn những năm tháng cô ta sống ở nước ngoài bằng một câu—” 

 

“Biển có bao nhiêu sóng, cô ta có bấy nhiêu phóng túng...” 

 

Tôi không nhịn được bật cười: 

 

“Cái quái gì thế?” 

 

Lúc này, Cố Trì mới bắt đầu kể: 

 

“Nói đơn giản thì, ngoài chuyện học hành ra, cô ta làm đủ mọi thứ.” 

 

“Bố mẹ cô ta ban đầu sang nước M để làm ăn, sau đó định cư luôn. Theo em thấy, chẳng qua cũng chỉ là dạng nhà giàu mới nổi, không có đầu óc.” 

 

“Tài sản của nhà họ, so với tài nguyên của nhà mình, còn chẳng đủ để xây một khu đô thị, vậy mà lại dám chơi trò đầu tư với mấy tay tư bản nước ngoài.” 

 

“Kết quả là thua sạch sành sanh.” 

 

“Lúc đầu, nhờ vào chút tiền của bố, Mạnh Tiểu Nhã sống cực kỳ xa hoa ở nước ngoài—” 

 

“Quan hệ bừa bãi, tiệc tùng thâu đêm, những buổi chơi tập thể, chỗ nào cũng có mặt cô ta.” 

 

“Nhưng ba tháng trước, công ty của bố cô ta nợ hơn cả trăm triệu, phá sản.” 

 

“Còn cô ta thì chơi bời quá đà, dính bầu ngoài ý muốn. Đến mức không biết nổi cha đứa bé là ai.” 

 

“Không lâu sau, gia đình cô ta gặp chuyện.” 

 

“Bố mẹ cô ta vì nợ nần quá lớn, trong lúc trốn chủ nợ đã gặp tai nạn xe, cả hai đều c.h.ế.t tại chỗ.” 

 

“Mạnh Tiểu Nhã cũng rất dứt khoát, sợ bị chủ nợ nhắm đến, thậm chí còn chẳng tham dự tang lễ của bố mẹ.” 

 

“Cô ta lập tức cuốn gói về nước ngay tức khắc.” 

 

“Thông tin chi tiết em sẽ gửi vào email của chị, chị cứ từ từ mà xem.” 

 

Những gì Cố Trì vừa kể quá nhiều thông tin, đủ để tôi tiêu hóa trong một lúc lâu. 

 

Chuyện Mạnh Tiểu Nhã làm… 

 

Thật là hiếu thảo. 

 

Hiếu thảo đến mức không khác gì Tần Tư Hàn. 

 

Tôi hít sâu một hơi, hỏi: 

 

“Không phải em sẽ về nước vào ngày kia sao? Mấy giờ đến? Chị ra sân bay đón em. Khi lên máy bay nhớ bảo vệ bản thân cẩn thận.” 

 

Cố Trì báo thời gian hạ cánh: 

 

“Biết rồi chị, yên tâm đi. Em nhất định sẽ trùm kín từ đầu đến chân!” 

 

“Tuyệt đối không mang virus về làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của chị.” 

 

Tôi bật cười: 

 

“Tốt, biết thế là được.” 

 

Cố Trì lại hỏi: 

 

“Cho em nhiều chuyện một câu nhé chị, sao chị lại nhờ em điều tra cô ta? Có thù oán gì với cô ta à?” 

 

Tôi im lặng vài giây, rồi bật cười lạnh: 

 

“Tần Tư Hàn ngoại tình. Với cô ta.” 

 

Đầu dây bên kia, Cố Trì im lặng suốt nửa phút. 

 

Cuối cùng, bật ra một câu chửi thề đầy phẫn nộ: 

 

“Đậu má!” 

 

“Cái thằng ăn bám đó bị ngu à?” 

 

“Nó mà cũng dám đụng vào loại đàn bà như Mạnh Tiểu Nhã? Không thấy bẩn à?” 

 

“Chị chờ đấy, em về nước sẽ giúp chị xả giận!”