Bạn Trai Ăn Bám
Không còn cách nào khác, tôi phải giả vờ nghèo.
Một là, để bảo vệ lòng tự trọng cao quý của anh ta.
Hai là, vì muốn làm theo lời dạy của bố mẹ tôi.
Họ luôn nói rằng:
“Con gái phải được nuôi dạy trong sự giàu có, nhưng trước khi kết hôn, không được để lộ tài sản với người ngoài.”
“Như vậy mới có thể nhìn thấu lòng người.”
“Cũng giúp bản thân luôn giữ được sự tỉnh táo.”
Vì thế, khi bị Tần Tư Hàn hỏi, tôi thuận miệng bịa đại một lý do:
“Em làm việc tốt, bán được nhiều nhà hơn người khác.”
“Kỳ này đạt doanh số cao nhất công ty, thưởng tăng gấp đôi, hoa hồng cũng về tay.”
“Cộng thêm chút tiền tiết kiệm trước đó, nên mới có thể tiêu xài thoải mái một chút.”
Tần Tư Hàn tin ngay.
Anh ta ôm tôi đầy vẻ xót xa, giọng nói tràn đầy áy náy:
“Tịnh Tịnh, anh biết em vất vả như thế nào.”
“Ngày ngày chạy khắp nơi với khách hàng, dầm mưa dãi nắng kiếm tiền, không dễ dàng gì.”
“Anh thề, sau này anh sẽ trả lại gấp đôi tất cả những gì em đã làm vì anh.”
Mà bây giờ thì sao?
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tư Hàn.
Nhìn anh ta và Mạnh Tiểu Nhã cùng nhau nằm trên cùng một chiếc giường, trong đủ loại khách sạn trên khắp cả nước.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy buồn nôn.
Miệng lưỡi của tra nam, toàn là lời dối trá.
Còn nói là sẽ trả lại gấp đôi cho tôi?
Thực tế chứng minh, anh ta chỉ giỏi vẽ bánh vẽ cho tôi mà thôi.
Nhưng mà sau này, bánh của anh ta, tôi không ăn nữa.
Mạnh Tiểu Nhã thích ăn bánh vẽ?
Vậy thì cứ để cô ta ăn cho thỏa thích đi.
12
Cố Trì ở lại biệt thự của tôi vài ngày để theo dõi sức khỏe.
Cả hai chúng tôi đều không có vấn đề gì, có thể đi làm bình thường.
Tôi đưa Cố Trì đến công ty, dự định giao cho em ấy một số công việc để tập làm quen.
Kết quả—
Vừa bước vào công ty, chúng tôi đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng ở quầy lễ tân.
Không phải Thái Kim Hoa và Mạnh Tiểu Nhã sao?
Hai người này mới đó đã tụ tập với nhau rồi à?
Đồng thời, tôi tính nhẩm thời gian…
Đã mấy ngày trôi qua, có lẽ Thái Kim Hoa đã khỏi bệnh, giờ lại có sức mà gây chuyện rồi.
Ngay lập tức, tôi nghe thấy giọng the thé của bà ta—
Bà ta đang cãi vã với lễ tân của công ty tôi:
“Hẹn trước? Cô đang đùa tôi à!”
“Cái con Cố Tịnh Tịnh đó chỉ là một nhân viên quèn, tôi gặp nó còn cần rườm rà thế này sao?”
Mạnh Tiểu Nhã đứng ngoan ngoãn bên cạnh Thái Kim Hoa, tỏ ra dịu dàng ngoan hiền:
“Dì ơi, có khi nào là Cố tiểu thư thực sự bận rộn không?”
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, một nhân viên nhỏ như cô ấy, chắc cũng không đến mức bận đến vậy đâu nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Có khi nào… cô ấy cố tình trốn, không muốn gặp dì không?”
Nghe đến đây, tôi chỉ muốn bật cười.
Hai người này—
Một kẻ là mụ đàn bà đanh đá chẳng có đầu óc.
Một kẻ là trà xanh đầy tâm cơ.
Đứng cạnh nhau, đúng là chẳng biết ai buồn cười hơn ai.
Đúng lúc này, Mạnh Tiểu Nhã đột nhiên ôm miệng, quay người đi nôn khan hai tiếng.
Tôi và Cố Trì nhìn nhau một cái, lập tức hiểu rõ mọi chuyện…
Quả nhiên, Mạnh Tiểu Nhã chưa bỏ đứa bé.
Cái phản ứng kia, chẳng phải là ốm nghén sao?
Mạnh Tiểu Nhã vừa quay đầu lại, lập tức chạm mắt với tôi.
Cô ta buột miệng gọi:
“Cố Tịnh Tịnh!”
Ha, tôi và cô ta chưa từng gặp mặt trước đây, vậy mà lại nhận ra tôi ngay.
Xem ra, cô ta đã tìm hiểu về tôi rất kỹ rồi.
Thái Kim Hoa cũng nhìn thấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt:
“Đến làm mà còn đi trễ, đúng là được con trai tôi nuôi dưỡng mấy năm nay thành thói quen ăn không ngồi rồi rồi.”
Mạnh Tiểu Nhã đứng bên cạnh giả bộ thở dài, tỏ vẻ đồng tình:
Nhất Phiến Băng Tâm
“Không còn cách nào đâu dì ạ, Tư Hàn, anh ấy quá có trách nhiệm mà.”
Tôi giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.
Một kẻ tung hứng, một kẻ phụ họa, hai người này đang diễn tấu hài cho ai xem vậy?
Lúc này, Cố Trì đưa tay chọc nhẹ tôi, nhỏ giọng nói:
“Chị, đây là bà mẹ chồng mà trước đây chị tự chọn sao?”
“Vừa ngu vừa dữ, đúng là hết thuốc chữa.”
“Có vẻ như hồi đó mắt chị bị mù nặng thật đấy.”
Lúc này, Thái Kim Hoa mới để ý đến sự hiện diện của Cố Trì bên cạnh tôi.
Bà ta nhìn tôi và Cố Trì từ trên xuống dưới, sắc mặt dần thay đổi:
“Tốt lắm, Cố Tịnh Tịnh, chẳng trách cô trở mặt không nhận người, hóa ra là có tình mới rồi!”
Bà ta quan sát Cố Trì một lượt, rồi cười lạnh:
“Xem ra cô moi được không ít tiền từ con trai tôi, đến mức còn nuôi nổi một thằng trai bao trẻ trung thế này.”
Tôi cũng cười lạnh.
Đối với loại người như bà ta, thật sự không đáng để phí lời.
“Bác gái Thái, đây là công ty, không phải nơi để gây rối.”
“Bây giờ, hoặc là bác tự mình rời đi—”
“Hoặc là để bảo vệ tiễn bác ra ngoài.”
Thái Kim Hoa giận dữ chỉ tay vào tôi:
“Sao? Muốn đuổi tôi đi gấp thế? Là vì chột dạ à?”
“Cố Tịnh Tịnh, chuyện căn biệt thự đứng tên cô, tôi đã biết hết rồi!”
“Cô đúng là đồ lừa đảo!”
“Cô có nhà riêng, vậy mà còn lừa Tư Hàn rằng cô phải thuê nhà mà ở?”
“Cô không phải giả vờ đáng thương, rồi tìm cách bòn rút tiền của con trai tôi sao?”
Vừa nói, bà ta vừa vỗ đùi than trời, dáng vẻ như thể bị tổn thương ghê gớm.