Bạn Trai Ăn Bám

Chương 7



Kết quả, hôm đó tôi lại bị yêu cầu xuống bếp nấu ăn cho bốn, năm người. 

 

Không chỉ vậy, suốt bữa ăn, mẹ anh ta chẳng có chút thiện cảm nào với tôi. 

 

Ăn xong, bà ta thản nhiên ra lệnh cho tôi tiếp tục rửa bát. 

 

Thậm chí còn buông một câu: 

 

“Tịnh Tịnh à, theo phong tục quê chúng tôi, cô chưa chính thức bước vào cửa, vẫn chỉ là người ngoài, thực ra không được phép ngồi chung bàn ăn đâu.” 

 

Ý gì đây? 

 

Là đang ám chỉ tôi à? 

 

Như thể tôi không phải khách, mà chỉ là một người giúp việc vậy. 

 

Tần Tư Hàn vội vàng dỗ dành tôi: 

 

“Tịnh Tịnh, xin lỗi em. Em nhịn một chút đi.” 

 

“Mẹ anh không có ý gì đâu, đây là phong tục quê anh… 

 

“Vì anh, em chịu khó một chút được không?” 

 

Nhịn cái quái gì mà nhịn! 

 

Nhà Thanh sụp đổ lâu rồi, còn cái hủ tục này ở đâu ra nữa? 

 

Tôi lập tức bỏ đi, không hầu hạ nữa. 

 

Từ đó về sau, tôi không bao giờ đến gặp gia đình Tần Tư Hàn nữa. 

 

Thái Kim Hoa luôn nghĩ rằng con trai mình mở công ty, giỏi giang, tiền đồ vô lượng. 

 

Bà ta cho rằng, tôi ở bên Tần Tư Hàn là trèo cao. 

 

Vậy nên trong giọng nói của bà ta mỗi khi nói chuyện với tôi luôn mang theo một sự ưu việt đầy nực cười. 

 

Lúc này, trong điện thoại, giọng bà ta vẫn tiếp tục vang lên: 

 

“Cố Tịnh Tịnh, tất cả là tại cô, khiến cả nhà chúng tôi bị bệnh!” 

 

“Cô lập tức qua đây nấu cơm cho chúng tôi!” 

 

Tôi tức đến bật cười. 

 

Không chút khách sáo, tôi đáp: 

 

“Bác gái Thái à, tôi với con trai bác đã chia tay rồi, bác không biết sao?” 

 

Trước đây, tôi vẫn lịch sự gọi bà ta là “cô”. 

 

Nhưng lần này, chắc hẳn cách xưng hô “bác gái Thái” đã khiến bà ta sốc đến ngẩn người. 

 

Bên kia điện thoại đột nhiên im bặt. 

 

Mất vài giây, bà ta mới kịp phản ứng. 

 

Ngay lập tức, bà ta gào lên: 

 

“Cô nói cái gì? Chia tay?” 

 

“Con trai tôi mở công ty ba năm trời, một đồng cũng chưa đưa cho tôi!” 

 

“Nó chắc chắn đã tiêu hết tiền vào cô rồi! Cô nói chia tay là chia tay được sao?” 

 

“Cố Tịnh Tịnh, làm người phải có lương tâm!” 

 

“Cô chỉ là một nhân viên bán bất động sản nho nhỏ, nếu không có con trai tôi nuôi cô suốt ba năm nay, cô lấy gì mà sống? Húp gió Tây Bắc chắc?” 

 

“Đồ vong ơn! Cô—” 

 

Bà ta chưa mắng xong, đã ho dữ dội, như thể sắp không thở nổi. 

 

Tôi nghe mà nhíu mày. 

 

Chờ bà ta bình tĩnh lại một chút, tôi mới mỉa mai nói: 

 

“Bác gái à, có lẽ bác có chút hiểu lầm về con trai mình rồi đấy.” 

 

“Bác có bao giờ nghĩ đến khả năng, anh ta không đưa tiền cho bác… 

 

“Là vì cái công ty nhỏ xíu của anh ta luôn thua lỗ, căn bản là không kiếm được đồng nào không?” 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thái Kim Hoa nghe xong, lập tức nhảy dựng lên: 

 

“Xì xì xì! Đồ mồm quạ đen!” 

 

“Cô là đồ đàn bà độc ác, dám nguyền rủa con trai tôi! 

 

Thằng nhỏ đúng là mù mắt mới yêu cô!” 

 

“Cố Tịnh Tịnh, tôi nói cho cô biết!” 

 

“Cô đã tiêu hết tiền của con trai tôi, bây giờ muốn phủi tay chia tay à? Đừng có mơ!” 

 

“Giờ có hai lựa chọn: hoặc là ngoan ngoãn đến đây chăm sóc cả nhà tôi—” 

 

“Hoặc là trả lại hết số tiền mà Tiểu Hàn đã tiêu cho cô suốt những năm qua!” 

 

“Nếu không, sau này tôi nhất định không để yên cho cô!” 

 

Tôi lười phí lời với bà ta. 

 

Thẳng tay gửi cho bà ta loạt ảnh của Mạnh Tiểu Nhã và Tần Tư Hàn khi đi du lịch cùng nhau. 

 

“Tự nhìn đi, đây là người tình của con trai bác.” 

 

“Cô ta tên Mạnh Tiểu Nhã, giờ đang háo hức chờ làm con dâu bác đấy!” 

 

“Bác cần có người hầu hạ thì cứ tìm cô ta mà nhờ.” 

 

“Bảo cô ta nấu cơm cho cả nhà bác đi!” 

 

Nói xong, tôi thẳng tay cúp máy. 

 

11 

 

Tần Tư Hàn nuôi tôi? 

 

Thật nực cười. 

 

Tôi hồi tưởng lại ba năm bên nhau— 

 

Mọi chi phí sinh hoạt của Tần Tư Hàn, gần như đều do tôi bỏ tiền. 

 

Số tiền anh ta tiêu của tôi, hoàn toàn không chỉ dừng lại ở một triệu tệ ghi trên giấy trắng mực đen. 

 

Chỉ riêng những thứ anh ta đeo trên người— 

 

Thắt lưng, đồng hồ, quần áo— 

 

Cũng đã ngốn của tôi mấy trăm nghìn tệ. 

 

Lúc đó, Tần Tư Hàn luôn cau mày than thở: 

 

“Tịnh Tịnh, em biết không? Khởi nghiệp thật sự rất khó khăn.” 

 

“Anh mở công ty, nhưng khi đi gặp khách hàng, ngay cả một bộ vest tử tế cũng không có.” 

 

Khi ấy, tôi và anh ta mới yêu nhau năm đầu tiên, vẫn còn trong giai đoạn say đắm. 

 

Anh ta đã mở miệng nhờ vả, tôi chẳng nghĩ nhiều, vung tay rộng rãi: 

 

“Có gì đâu, mua thôi!” 

 

Thế là— 

 

Chiếc đồng hồ trên tay anh ta, đổi thành Rolex Submariner xanh lá. 

 

Bộ vest của anh ta, từ hàng Taobao vài trăm tệ, đổi thành hàng đặt riêng cao cấp từ thương hiệu Ý. 

 

Số tiền đó, với tôi chỉ là tiền tiêu vặt một tháng. 

 

Nhưng với Tần Tư Hàn, đó là khoản tiền mà anh ta chưa từng thấy qua. 

 

Anh ta vui vẻ nhận và sử dụng tất cả những món đồ tôi mua, 

 

Cuối cùng cũng biến mình thành dáng vẻ của một “tổng tài trẻ tuổi.” 

 

Chỉ là, anh ta vẫn không nhịn được mà dò hỏi tôi: 

 

“Tịnh Tịnh, mấy thương hiệu này đắt lắm đúng không? Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” 

 

Từ trước đến giờ, anh ta luôn cho rằng tôi chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty bất động sản. 

 

Phải chạy vạy nịnh bợ khách hàng, bán từng căn nhà để kiếm sống.