Tôi tình cờ lướt mạng và thấy được một bài đăng ẩn danh của bạn trai.
Anh ta nói rằng dù đã đính hôn với tôi, nhưng lại gặp được một đàn em nữ có tâm hồn phù hợp với anh ta hơn.
Anh ta ngưỡng mộ cô ấy, thích cô ấy...
Phần bình luận toàn là dân mạng mắng chửi anh ta, hỏi rằng anh ta không sợ bị bạn gái phát hiện sao?
Câu trả lời của anh ta đầy đắc ý: “Cô ấy rất ngốc, sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Cho dù có phát hiện thì sao chứ, cô ấy sẽ không rời bỏ tôi đâu, vì cô ấy sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt hơn tôi.”
1
Dữ liệu lớn đôi khi đúng là kỳ diệu, bất cứ điều gì có chút liên quan đến chúng ta đều sẽ bị nó đẩy lên trước mặt một cách không chút nương tay.
Tôi đọc từng câu từng chữ trong bài đăng của Trịnh Vân, chỉ cảm thấy lạnh buốt cả người.
Lúc chúng tôi xác định mối quan hệ, anh ấy nắm lấy tay tôi, hôn lên má tôi và nói:
“Anh thích dáng vẻ ngốc nghếch của em, đơn thuần và đáng yêu.”
Nhưng bây giờ, anh ấy lại nói:
“Vị hôn thê của tôi quá ngốc, chỉ học được một cái đại học hạng hai tệ hại, đến cấp bốn tiếng Anh cũng không qua nổi. Nhưng đàn em thì khác, tôi chưa từng gặp ai tài giỏi chói sáng như cô ấy.”
Chúng tôi còn chưa kết hôn, tôi đã trở thành m.á.u muỗi, vết cơm dính.
Tôi vẫn còn nhớ, lúc Trịnh Vân chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, tôi sợ anh ấy uống sữa lạnh sẽ đau bụng, mỗi lần đều hâm nóng sữa rồi lặng lẽ đặt lên bàn cho anh ấy.
Khi anh ấy nghỉ ngơi, tôi giúp anh massage. Khi anh mệt đến mức không muốn cử động, tôi giúp anh rửa chân.
Nhưng trong bài viết, anh ấy lại nói:
“Cô ta chẳng giúp được gì, chỉ làm được mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Nhưng đàn em thì khác, cô ấy thông minh lắm, tôi cam tâm tình nguyện hâm sữa cho cô ấy.”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, thì ra trong mắt anh ấy, tôi lại là người vô dụng đến thế.
Trịnh Vân thậm chí còn lén tiết kiệm từ tiền sinh hoạt tôi gửi cho anh ấy mỗi tháng để đi thuê nhà sống chung với đàn em.
Điều này khiến tôi càng cảm thấy bản thân giống như một trò cười.
Những lúc tôi lo tiền sinh hoạt gửi cho anh ấy không đủ, vắt óc nghĩ ra lý do để gửi bao lì xì cho anh ấy, anh ấy chắc chắn đang nghĩ: “Tuyệt quá, lại có thêm tiền để mua đồ cho đàn em rồi.”
2
Tôi và Trịnh Vân là bạn học cấp ba, khi lên đại học thì chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Vì trường đại học của cả hai ở khá gần nhau nên tôi và Trịnh Vân thường xuyên gặp mặt.
Vào ngày kỷ niệm một năm yêu nhau, anh ấy dẫn tôi đến một khách sạn nhỏ.
Tôi vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, đẩy anh ấy ra, không dám ngẩng đầu lên:
“Anh định làm gì vậy?”
“Nguyệt Nguyệt, anh thích em lắm, ngày nào ngủ anh cũng mơ thấy em. Anh thề, anh nhất định sẽ cưới em, tin anh được không?”
Khi ấy ánh mắt anh ấy chân thành và sáng rỡ như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tôi bị anh ôm đến mức gần như nghẹt thở, do dự rồi khẽ gật đầu.
Sau đó, mọi chuyện cứ thế mà xảy ra.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi ấy câu anh thích nhất để trêu tôi là: “Sao em lại hay thẹn thùng thế?”
Anh bảo tôi giống như một con thỏ trắng dễ xấu hổ:
“Nhưng anh lại thích em như vậy, vợ à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy mà chỉ 6 năm sau, chúng tôi thậm chí còn chưa vượt qua được cái gọi là ‘ngứa ngáy bảy năm’, thì anh ta đã bắt đầu chê tôi khô khan, nói tôi như khúc gỗ trên giường.
Anh ta không hề né tránh mà viết thẳng trên bài đăng rằng đàn em mang đến cho anh ta cảm giác kích thích và niềm vui không gì sánh bằng.
“Hơn nữa tôi phát hiện ra, con gái rất hay ghen. Mỗi lần tôi nhận được điện thoại của vị hôn thê, đàn em lại không vui, cứ quấn lấy tôi, không cho tôi nói chuyện tử tế.”
Tôi đọc những dòng chữ ấy mà hình dung ra cảnh tượng đó, buồn nôn đến mức phải nôn khan.
Khi tôi vui vẻ chia sẻ với anh về cuộc sống thường nhật, vẽ ra tương lai của chúng tôi, thì anh đang làm gì với đàn em?
Thảo nào tôi thường cảm thấy, mỗi lần gọi điện với Trịnh Vân, anh luôn bất ngờ im lặng.
Mà khi tôi hỏi “Sao thế?” thì anh lại bảo không có gì.
“Vừa rồi đang suy nghĩ một vấn đề.”
Người ta nói dối nhiều rồi sẽ trở nên trơn tru đến mức tiện miệng là bịa.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, những lời tôi nói, có bao giờ lọt được vào tai anh không?
3
Khi thất vọng đến tột cùng, con người lại trở nên bình tĩnh một cách tuyệt vọng.
Tôi nghiêm túc đọc hết bài đăng, nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty, rồi mua một tấm vé máy bay đến thành phố nơi Trịnh Vân đang sống.
Sau đó tôi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, gom hết tất cả đồ đạc liên quan đến anh ta, nhét vào một chiếc túi rác lớn màu đen.
Tôi kéo túi rác to đùng đó ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp chủ nhà.
Ông ấy hỏi có cần giúp gì không, tôi vừa khóc vừa nói muốn trả phòng.
Trịnh Vân chẳng phải từng nói tôi là một loại dây tơ hồng vô dụng, sống bám vào người khác, không bao giờ rời xa được anh ta sao?
Tôi nhất định phải cho anh ta thấy, rốt cuộc là ai mới không thể rời bỏ ai.
Xử lý xong mọi thứ, tôi lên máy bay.
Trước khi đi, tôi gọi điện cho Trịnh Vân. Anh ta nhanh chóng bắt máy, giọng điệu như thường ngày gọi tôi là “vợ yêu”:
“Lại nhớ anh rồi à?”
Đúng là một diễn viên xuất sắc.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, không được nghẹn ngào cũng không được nổi giận:
“Em đến tìm anh rồi.”
“Hả? Bất ngờ vậy? Em không đùa đấy chứ?”
“Anh không muốn gặp em à?”
Trịnh Vân im lặng một lúc.
Tôi cố tình hỏi:
“Không phải là bên ngoài có người khác rồi chứ?”
“Sao có thể chứ, anh tuyệt đối chung thủy với em. Em có soi đèn cũng không tìm được ai biết điều như anh đâu.”
Thật là mạnh miệng, không biết xấu hổ.
Tôi nói với anh ta là mình đã đặt khách sạn rồi, bảo anh cứ yên tâm làm thí nghiệm, tối tan học rồi hãy qua với tôi.
Trịnh Vân chỉ gửi cho tôi một sticker môi hôn, rồi không nhắn gì thêm nữa.
Anh ta không hỏi tôi ở đâu, hoặc có lẽ là chẳng quan tâm chút nào.
Nhưng anh ta không biết rằng, khách sạn tôi đặt... chính là sát bên căn hộ anh thuê cho đàn em.