Bạn Trai Bắt Cá Hai Tay

Chương 2





 

Còn vì sao tôi biết căn hộ anh ta thuê nằm ở đâu... 

 

Nói ra thật nực cười, bình thường khi nhắn tin với Trịnh Vân, tôi hỏi anh đang ở đâu, anh thường nói là đang ở phòng tự học ngoài trường. 

 

Sợ tôi không tin, anh còn chụp cả màn hình máy tính đang xem bài giảng online gửi cho tôi. 

 

Lúc đầu tôi không hiểu, liền hỏi vì sao không học trong thư viện trường. 

 

“Thư viện đông người lắm, bị bạn học thấy lại bảo anh cố tình chăm học để ganh đua với họ. Nói ra em cũng không hiểu đâu, quanh em làm gì có ai thích học.” 

 

Anh luôn có cách lái câu chuyện sang hướng khác một cách khéo léo. 

 

Cũng trách tôi, ngần ấy thời gian vậy mà chưa từng nghi ngờ điều gì. 

 

Trước khi đến tìm Trịnh Vân sau khi đọc được bài đăng kia, tôi đã tra bản đồ khu vực quanh trường anh. 

 

Ở vị trí anh thường xuyên miêu tả, hoàn toàn không có phòng tự học lớn nào cả, chỉ có một khu chung cư. 

 

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là nơi anh “dấu người đẹp trong lầu son.” 

 

Nhưng phạm vi vẫn còn rộng, cần phải thu hẹp lại. 

 

Tôi vào trang Weibo của Trịnh Vân. 

 

Anh từng đăng vài bức ảnh, trong đó có một bức lộ rõ bàn học — y hệt như ảnh anh thường gửi cho tôi để chứng minh mình đang học hành nghiêm túc. 

 

Còn trong một bức ảnh khác, vẫn từ góc máy đó, anh chụp được một trung tâm thương mại có logo KFC thật to nổi bật. 

 

Dùng tính năng nhận diện hình ảnh để xác định vị trí, kết hợp với góc chụp ảnh, không khó để suy ra căn hộ anh thuê nằm ở đâu. 

 

Trùng hợp thay, ngay gần đó có một khách sạn tôi có thể thuê để ở. 

 

Trịnh Vân chắc chắn sẽ không ngờ được tôi có thể lần ra đến đây, dù gì trong bài đăng, anh luôn miệng gọi tôi là “vị hôn thê kém thông minh.” 

 

Anh luôn cho rằng tôi ngốc, có lẽ vì tôi chỉ học đại học hạng hai. 

 

Nhưng thật ra, điểm thi đại học của tôi và anh chỉ chênh nhau chưa đến 10 điểm. 

 

Vậy mà trong mắt anh, lại như một vực thẳm không thể vượt qua. 

 

Thời đại học, anh thường xuyên nói với tôi: 

 

“Bọn học trường hạng hai như em chắc toàn mấy đứa lười biếng, học xong cũng chẳng tìm được việc, chẳng có ý nghĩa gì.” 

 

Từ sau khi anh đỗ cao học vào trường top 985, anh lại càng thích dùng giọng dạy đời để nói chuyện với tôi. 

 

Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, yêu nhau thì phải bao dung những tật xấu nhỏ của đối phương. 

 

Anh vốn nhạy cảm và dễ nổi giận, nên tôi chưa bao giờ phản bác hay cãi lại. 

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, sự nhún nhường và yếu mềm của mình… lại trở thành mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng cái ác trong lòng anh.

 



 

Buổi tối, Trịnh Vân gọi video cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu. 

 

Tôi gửi địa chỉ cho anh ta, sắc mặt anh ta trong video lập tức thay đổi rõ rệt, hỏi tôi: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Em đến chỗ đó làm gì?” 

 

“Ở đây không được à? Em thấy nó gần trường anh mà. Em tắm xong rồi, anh mà không tới nữa là em ngủ đấy.” 

 

Trịnh Vân ngập ngừng, ánh mắt có phần phức tạp: 

 

“Được rồi, em đợi anh một lát.” 

 

Tôi đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống dưới. 

 

Không lâu sau, Trịnh Vân đeo ba lô xuất hiện. 

 

Nhưng anh ta không vội lên lầu, mà đứng ở đó, có vẻ lặng lẽ nhìn sang phía đối diện, như đang chờ đợi điều gì. 

 

Lúc này, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi tới, vừa trông thấy anh ta thì rõ ràng sững lại. 

 

Trực giác mách bảo tôi, nhân vật chính còn lại đã xuất hiện. 

 

Nói thật, tôi vốn không nghĩ lại trùng hợp đến vậy. 

 

Nhưng nghĩ kỹ thì, thời điểm này vừa đúng lúc tan học buổi tối ở trường, việc họ gặp nhau ở đây, xác suất đúng là không nhỏ. 

 

Cũng tốt, đỡ cho tôi phải mất công. 

 

Tôi không bật đèn, chỉ dựa vào cửa sổ lặng lẽ quan sát họ. 

 

Tôi không nhìn rõ nét mặt họ, cũng không nghe thấy họ đang nói gì. 

 

Chỉ thấy cô đàn em khoác tay Trịnh Vân, dáng vẻ thân mật nói điều gì đó với anh ta. 

 

Còn anh ta chỉ do dự cúi đầu vài giây… rồi theo cô ấy bước vào tòa nhà đối diện.

 



 

Nửa phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ Trịnh Vân: 

 

“Bảo bối, trong phòng thí nghiệm đột nhiên có dữ liệu cần xử lý, thầy hướng dẫn bắt anh phải làm thêm, mai anh sẽ qua gặp em.” 

 

Tôi gửi một sticker đang khóc. 

 

“Ngoan nào, anh học hành chăm chỉ sau này mới kiếm được nhiều tiền nuôi em chứ.” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

“Vậy thôi được rồi.” 

 

Tôi đặt điện thoại xuống, dán mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện. 

 

Tưởng rằng sau bao nhiêu chuẩn bị tâm lý, tôi đã có thể giữ vững trái tim mình như đá tảng. 

 

Thế nhưng, khi đèn tầng hai bật sáng, tôi nhìn thấy họ đang hôn nhau mãnh liệt, n.g.ự.c tôi lại nhói lên theo phản xạ. 

 

Cô đàn em vừa chống cự vừa đón nhận, tay thì đột ngột kéo rèm cửa lại. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối mờ mịt đó, nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra, lặng lẽ rơi đầy mặt. 

 

Lau sạch nước mắt, tôi khoác áo khoác, đeo khẩu trang và đội mũ, đi xuống tầng rồi bước vào tòa nhà đối diện. 

 

Tôi lặng lẽ đứng trước cửa căn phòng của họ, ngây người nhìn tấm bảng nhỏ treo trên cửa. 

 

Trên đó viết: “Ngôi nhà hạnh phúc của Tiểu Du và Tiểu Lân.” 

 

Thật đúng là “ngôi nhà hạnh phúc.” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com