Tôi từ từ đi xuống lầu, bước vào tiệm tạp hóa bên cạnh, cầm điện thoại lên gọi cảnh sát, báo rằng ở phòng 201 có hành vi giao dịch bất hợp pháp, có thể đến kiểm tra hoạt động mại dâm.
Bà chủ tiệm tạp hóa trố mắt nhìn tôi không nói nên lời.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi trả tiền, kéo mũ thấp xuống hơn nữa rồi quay về phòng khách sạn.
Đúng như tôi dự đoán, Trịnh Vân cãi không lại, bị chú công an “mời lên xe” đưa đi.
Tôi canh đúng thời gian, gọi điện cho anh ta sau nửa tiếng.
Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy, nhưng không phải là giọng của Trịnh Vân:
“Cô là bạn gái của Trịnh Vân à?”
“Đúng vậy, anh là ai? Sao điện thoại của anh ấy lại ở chỗ anh, còn anh ấy thì đâu rồi?”
“Người à? Hừ, đang ở đồn công an đấy!”
7
Khi tôi chạy đến nơi, Trịnh Vân và cô đàn em đang bị cảnh sát “giáo dục”.
Thông tin của cả hai đều bị hỏi tra rõ ràng.
Trịnh Vân gãi đầu, vẻ mặt lúng túng không yên.
Tôi biết chắc chắn anh ta sẽ chối rằng không vi phạm pháp luật hay nội quy, nhưng nếu làm vậy, anh ta sẽ phải thừa nhận rằng quan hệ giữa anh và cô đàn em là do hai bên tự nguyện.
Mà các chú công an thì đã biết rõ anh ta có bạn gái rồi, nên thái độ với cả hai chẳng hề dễ chịu chút nào.
Trịnh Vân luôn tránh ánh mắt của tôi, còn cô đàn em thì núp sau lưng anh ta.
“Nguyệt Nguyệt, em nghe anh giải thích, chuyện không như em nghĩ đâu...”
“Giải thích cái gì mà giải thích!” chú công an quát lớn.
“Trẻ người non dạ không lo học hành, chẳng phải sinh viên đại học sao? Cố vấn học tập của hai người số điện thoại bao nhiêu, gọi đến đón về ngay!”
“Chú ơi cháu xin chú, đừng báo cho thầy cô bọn cháu, cháu biết lỗi rồi...”
“Giờ mới biết sai hả? Hồi nãy còn cứng miệng lắm mà! Mau lên, đừng có rề rà với tôi, cố vấn không đến thì đừng hòng rời khỏi đây.”
“Chú có thể đừng ép bọn cháu không?” cô đàn em cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Chuyện này vốn dĩ chẳng là gì cả, người lớn yêu đương tự nguyện thì sao chứ?”
“Hừ!”
“Nếu chú nhất quyết kéo trường vào, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc bọn cháu được xét học bổng, khen thưởng. Chẳng phải những nỗ lực trước giờ đều đổ sông đổ biển sao?”
Cô ta bắt đầu chơi bài tình cảm: “Nếu chú có con...”
“Đừng nói nữa! Tôi không có đứa con nào không biết xấu hổ như cô!”
Mặt cô đàn em tái mét.
Dù bọn họ nói thế nào đi nữa, chú công an vẫn không nhượng bộ, còn quay sang bảo tôi:
“Đừng đi tìm bạn trai trong thùng rác.”
8
Không còn cách nào khác, Trịnh Vân đành phải gọi điện cho cố vấn học tập của mình.
Khi thầy ấy đến nơi, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi...
“Các em… các em… làm thầy quá thất vọng rồi.”
Thầy mắng cho hai người một trận mới hả giận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Chuyện này mà lan ra thì chẳng tốt đẹp gì cho các em hay cho trường cả. Tôi và viện đã tạm thời che chắn giúp rồi, đừng gây thêm rắc rối nữa!”
Trịnh Vân cúi đầu khúm núm tiễn thầy đi, rồi quay lại cau mày nhìn tôi:
“Tạ Nguyệt, là em báo cảnh sát phải không?”
“Tôi? Tôi mới tới đây hôm nay! Chẳng lẽ tôi có khả năng đoán trước anh sẽ nói dối à?”
Trịnh Vân lộ vẻ chột dạ.
Anh ta bảo cô đàn em về nghỉ trước, đợi cô ta đi rồi mới định ôm tôi, nhưng bị tôi lạnh lùng đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi.”
Trên đường về khách sạn, anh ta đi theo sau tôi không ngừng ăn năn.
“Nguyệt Nguyệt, anh sai rồi, là cô ta luôn quyến rũ anh, anh nhất thời không suy nghĩ, anh xin lỗi em. Sau này anh sẽ không dính dáng gì đến cô ta nữa, em đừng giận nữa có được không?”
“Trịnh Vân.” Tôi quay lại nhìn anh ta.
Ánh trăng vẫn sáng ngời như cũ, nhưng lại chẳng rọi được chút nào lên người anh ta.
“Tại sao anh luôn đổ lỗi cho người khác vậy? Cô ta cầm d.a.o ép anh phải ở bên cô ta à?”
Trịnh Vân sững lại:
“… Không.”
“Anh như vậy, khiến tôi không thể không đoán, không biết khi đứng trước mặt cô ta, anh đã bôi nhọ tôi thế nào.”
Trịnh Vân cúi đầu, ánh mắt mờ mịt tối tăm.
Dù tôi có đuổi anh ta cút đi, anh ta vẫn bám sát không rời nửa bước.
Tôi vào phòng định khóa cửa, anh ta liền đưa tay chen vào khe cửa, cố chặn lại.
“Bỏ tay ra.”
“Không!”
“Gãy tay thì đừng trách tôi.”
“Anh— A a a!”
Tôi mạnh tay đóng cửa, Trịnh Vân đau đớn hét lên, nhưng vẫn không buông tay.
Anh ta tái mét nhìn tôi:
“Nguyệt Nguyệt, anh xin em, cho anh thêm một cơ hội nữa.”
Tôi nhìn anh ta thật sâu, rồi buông tay:
“Muốn sao thì tùy.”
Anh ta không dám đến gần, chỉ dám đứng bên sofa nhìn tôi, rụt rè hỏi:
“Anh có thể ôm em một cái được không?”
Tôi nghịch iPad, khẽ cười:
“Bình luận này buồn cười thật.”
Anh ta dè dặt hỏi:
“Bình luận gì vậy?”
Tôi đưa cho anh ta xem:
“À, quan hệ với Ai Mây thì sẽ không bị sùi mào gà.”