“Tôi đã nói với Trịnh Vân rồi, bài đăng đó không phải tôi viết, cô đừng cố gài bẫy tôi nữa.”
Cô đàn em sững người.
Tôi nhấp một ngụm trà:
“Cô nghĩ mình thông minh lắm phải không? Tôi cũng thấy cô khá thông minh đấy, ít nhất là biết học hành, nên mới đỗ được trường 985.
“Nhưng cô cũng đừng giống Trịnh Vân, nghĩ rằng sinh viên trường hạng hai như bọn tôi đều là đồ ngốc chứ?”
Nếu thực sự tra được IP mà xác định được danh tính tôi, thì có cần phải bày ra cái bữa tiệc bẫy người kiểu này không?
Huống hồ lời đe dọa “xâm phạm danh dự” kia…
“Đó là do dân mạng trong phần bình luận tự nói ra, thì liên quan gì đến người đăng bài?”
Mặt cô đàn em đỏ rồi lại trắng, khí thế cũng không còn ngang ngược như lúc đầu.
Chắc là Trịnh Vân nãy giờ vẫn đang nghe trộm sau cánh cửa, giờ mới đẩy cửa bước vào, ngồi trở lại chỗ cũ.
12
Cô đàn em ra hiệu bằng mắt, Trịnh Vân nhìn tôi, hơi ngập ngừng khó mở lời:
“Nguyệt Nguyệt, anh muốn nhờ em một chuyện, chuyện kết hôn của tụi mình… có thể dời lại một chút được không?”
Tôi khoanh tay, kiên nhẫn chờ xem anh ta còn bày trò gì nữa.
“Bài đăng đó thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh và Doãn Nhụy, cho nên… anh muốn đăng lại một bài khác trên tường confession, nói rằng tụi anh đã ở bên nhau từ lâu rồi, còn chuyện cảnh sát đến hôm đó chỉ là hiểu lầm.”
“Đây là kế hoạch B mà hai người các anh bàn ra? Dọa dẫm tôi không xong thì định hoãn hôn, đúng không?”
“Không phải vậy… chỉ là kế hoãn binh thôi.”
Trịnh Vân nhìn tôi, mắt dần đỏ lên:
“Anh xin em, Nguyệt Nguyệt, anh biết em là người hiểu lý lẽ nhất.”
Cô đàn em ho nhẹ một tiếng ngắt lời:
“Chị Nguyệt à, chỉ là diễn cùng bọn em một vở kịch thôi mà. Em lát nữa sẽ chuyển cho chị 6000 tệ coi như thù lao, được chứ? Em nghe Trịnh Vân nói nhà chị cũng đang khó khăn về tiền bạc.”
Tôi quay sang nhìn Trịnh Vân, ánh mắt anh ta lại lần nữa trốn tránh.
Để thể hiện thành ý, cô đàn em bảo tôi lấy điện thoại ra, nói có thể chuyển khoản ngay lập tức.
“Hơn nữa, chị vừa nghỉ việc phải không? Với bằng cấp của chị thì chắc cũng khó tìm được công việc tốt. Dù có tìm được thì lương cũng chẳng cao lắm. Kiếm 6000 không dễ đâu, đúng không?”
Trịnh Vân cũng cúi đầu nói nhỏ:
“Em nhận đi, Nguyệt Nguyệt.”
Đúng là một màn kịch hai người diễn quá ăn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô đàn em vẫn tiếp tục thuyết phục:
“Cho dù chị không dùng, đưa cho bố mẹ cũng được mà. Trịnh Vân bảo em là nhà chị đòi 50 vạn tiền sính lễ, chắc bác trai bác gái cũng không dư dả gì, đúng không?”
Tôi không thể tin nổi nhìn Trịnh Vân:
“Là anh nói với cô ta sao?”
Nhất Phiến Băng Tâm
Lúc này đây, cơn giận của tôi còn lớn hơn cả nỗi thất vọng.
“Trịnh Vân, anh nói cho rõ, tôi chưa từng đòi một đồng tiền sính lễ nào cả. 50 vạn đó là bố mẹ anh bảo tụi mình dùng làm tiền đặt cọc mua nhà, tôi chưa hề đụng tới dù chỉ một đồng.”
13
“Còn nữa, tôi nói thật cho anh biết luôn, tôi hoàn toàn không thiếu mấy đồng này đâu. Chỉ riêng mấy tháng gần đây, tôi đã kiếm được vài chục vạn rồi!”
Cô đàn em cười gượng hai tiếng:
“Chị Nguyệt giỏi quá, làm công việc gì vậy? Hay giới thiệu cho em với?”
“Cà khịa trá hình hả?” – Tôi xách túi đứng dậy – “Bữa này tôi không ăn nữa.”
Tôi bước đến trước mặt Trịnh Vân, mở điện thoại ra cho xem sao kê tài khoản ngân hàng:
“Giờ thì anh tin chưa?”
Trịnh Vân há hốc nhìn tôi không nói nên lời.
“Anh nói đúng, trước khi vào đại học, gia đình tôi thực sự không khá giả gì. Nên tôi luôn muốn kiếm tiền. Trong suốt thời gian học đại học, tôi đã thử rất nhiều việc.”
“Lúc anh còn đang ngủ nướng thì tôi đang bận bịu kiếm tiền. Kết quả vào miệng anh thì thành ra tôi lười học, không chí tiến thủ. Anh thì hay rồi, chăm học, có chí, vậy sao anh không được xét tuyển thẳng cao học?”
Trịnh Vân há miệng định nói, nhưng không thốt nên lời.
“Một kẻ vào học bằng ngành điều chuyển tạm bợ từ đại học chính quy, ngày nào cũng coi thường tôi? Trịnh Vân, anh nghĩ mình có tư cách sao? Dù anh có mèo mù vớ cá rán mà đỗ cao học, thì cao quý hơn tôi bao nhiêu?”
Tôi chưa bao giờ nói ra những lời cay nghiệt thế này, khiến Trịnh Vân hoàn toàn đờ người.
“Trong thời gian đại học tôi đã xây dựng hai tài khoản cá nhân, khi ấy tôi đã có thu nhập ổn định rồi. Mấy người dùng 6000 tệ để sỉ nhục tôi? Hừ, các người không thấy nực cười à?”
“Tại sao em không nói sớm?” – Trịnh Vân lắp bắp.
“Bộ anh quên à? Tôi đã nói với anh từ lâu, anh còn bảo đó là làm việc không đứng đắn.”
Trịnh Vân cúi đầu, vẻ mặt đầy xấu hổ.
“Trừ số tiền tôi gửi anh tiêu vặt, toàn bộ tiền tôi đều tiết kiệm lại, vốn định sau khi anh tốt nghiệp sẽ mua một căn nhà trả hết một lần tại thành phố anh làm việc.”
“Nhưng giờ thì, chia tay đi!”
Nói xong, tôi dứt khoát mở cửa bỏ đi.
Trịnh Vân lập tức chạy theo từ phòng ăn.
“Nguyệt Nguyệt, em đừng giận mà. Chờ anh xử lý xong chuyện này, anh vẫn sẽ quay lại bên em mà!”
“Quay lại bên tôi? Anh không nghĩ điều đó là ban ơn cho tôi đấy chứ?”