Bạn Trai Bắt Cá Hai Tay

Chương 6



14 

 

Khi yêu một người, luôn cảm thấy người đó cái gì cũng tốt. 

 

Cho dù dang rộng vòng tay ôm vào cả một đống gai nhọn, cũng sẽ tự nhủ trong vô thức: 

 

Anh ấy sẽ thay đổi thôi, mình có thể bao dung được. 

 

Nhưng khi đã thất vọng hoàn toàn với một người,  những khuyết điểm mà mình từng cố tình lờ đi bỗng chốc hiện rõ mồn một. 

 

Không còn tình yêu để làm tấm gương,  sự xấu xí cũng chẳng còn chỗ để ẩn nấp. 

 

Tôi chuyển lại số tiền mà bố mẹ Trịnh Vân đã gửi cho tôi. 

 

Dì gọi điện ngay lập tức, giọng đầy lo lắng hỏi: 

 

“Có phải con với Tiểu Vân đang giận nhau không?” 

 

“Không phải giận nhau ạ, bọn con chia tay rồi.” 

 

“Cái gì cơ?” – Dì ấy sốc nặng. 

 

Tôi kể lại chuyện Trịnh Vân sống chung với đàn em,  rồi giờ còn muốn “giả công khai” để dàn xếp mọi chuyện.

 

Dì im lặng rất lâu. 

 

Từ trong điện thoại, tôi còn nghe thấy chú thở dài thật dài: 

 

“Nguyệt Nguyệt, con cứ chờ đi, để cái thằng súc sinh vong ân bội nghĩa đó đến xin lỗi con. Con có đánh c.h.ế.t nó cũng không sao.” 

 

“Thôi ạ, chú à, con không muốn làm lớn chuyện. Đến đây thôi là đủ rồi.” 

 

Dì nghẹn ngào ở đầu dây bên kia: 

 

“Nguyệt Nguyệt, con có thể cho thằng khốn này một cơ hội nữa được không? Dì từ lâu đã xem con như con gái ruột của mình rồi…” 

 

Tôi không nói gì.  Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. 

 

Tôi chẳng phải cũng từng đặt họ vào kế hoạch tương lai của mình đó sao? 

 

Hôm đó, sau khi tôi đăng bài công khai chia tay lên trang cá nhân, Trịnh Vân không ngừng nhắn tin cho tôi: 

 

“Nguyệt Nguyệt, em đừng giận nữa mà. Anh sẽ không ‘giả công khai’ với cô ta nữa, được chưa?” 

 

15 

 

Tôi chặn WeChat và số điện thoại của anh ta. 

 

Anh ta liền dùng các phần mềm khác để gửi tin cho tôi. 

 

Tôi chặn một cái, anh ta lại lập tài khoản phụ để tiếp tục nhắn, toàn là mấy lời kiểu trái tim anh sắp vỡ ra, mong tôi nhanh chóng tha thứ. 

 

Thế nhưng trên tường confession của trường, Trịnh Vân lại vội vàng công khai đính chính với cô đàn em. 

 

Anh ta thực sự nghĩ tôi không có tài khoản confession của trường anh ta sao? 

 

Tôi trả lại phòng khách sạn, không nói với ai, một mình đến thành phố mà tôi yêu thích nhất. 

 

Tôi từng thăm dò hỏi Trịnh Vân xem có bằng lòng cùng tôi định cư tại đây không. 

 

Anh ta mắng tôi đầu óc có vấn đề: 

 

“Nơi này không phải quê em cũng chẳng phải quê anh, không có ai giúp đỡ, em chơi điện thoại nhiều đến ngu người rồi à?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giờ nghĩ lại thật nực cười. 

 

Lúc đó tôi đã bị u mê đến mức nào, mà chuyện gì cũng nghĩ cho anh ta trước. 

 

Ngay cả việc định cư ở đâu, tôi cũng ưu tiên sự nghiệp của anh ta, để anh ta quyết định tất cả. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nhưng tôi quên mất, tôi có lý do gì phải nghe lời anh ta chứ? 

 

Tôi có tiền, có ngoại hình, tôi muốn đi đâu mà chẳng được? 

 

Trịnh Vân vẫn tiếp tục tìm cách liên lạc với tôi qua đủ kiểu phần mềm. 

 

Đến khi bị tôi chặn hết mọi nền tảng, cuối cùng anh ta cũng chịu yên tĩnh một thời gian. 

 

Không còn anh ta, tôi cuối cùng cũng có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn. 

 

Tôi đi xem một tòa nhà văn phòng, rồi thuê một phòng làm việc riêng trong đó. 

 

Không còn ai nói tôi “không làm việc đàng hoàng”, tôi muốn quay video gì thì quay, muốn làm việc lúc nào thì làm. 

 

Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ đi khắp các ngõ ngách trong thành phố này, đến thăm những nơi tôi từng muốn đi mà chưa từng có cơ hội. 

 

Tôi chưa bao giờ cảm thấy tự do và thư thái đến thế. 

 

Có lẽ vì tâm trạng tốt lên, nên vận may tài chính của tôi cũng tốt lên theo.

 

16 

 

Thế nhưng đúng lúc tôi gần như đã quên hẳn Trịnh Vân rồi, tên cặn bã này lại “trỗi dậy từ dưới mồ”. 

 

Nửa đêm, tôi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại. 

 

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nghẹn ngào lẫn lộn: 

 

“Anh nhớ em lắm…” 

 

“Ai vậy?” 

 

“Nguyệt Nguyệt, đừng trêu anh nữa được không? Anh thật sự rất nhớ em, vì em mà anh uống đến xuất huyết mất rồi…” 

 

Gần như ngay giây sau đó, trong điện thoại vang lên một tiếng ngã nặng xuống đất. 

 

Đàn ông ba phần say, diễn đến mức khiến người khác muốn khóc. 

 

Tôi cắt ngang màn giả vờ đó, đọc địa chỉ cho anh ta: 

 

“Không phải nhớ tôi lắm sao? Nếu trong 12 tiếng nữa anh đến được đây, tôi sẽ tin.” 

 

“Thật không?” 

 

Giọng bên kia lập tức tỉnh táo, như thể bật dậy từ mặt đất. 

 

“Nguyệt Nguyệt, đợi anh nha!” 

 

Tôi bật cười khinh bỉ, rồi dập máy. 

 

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường lướt Weibo, vô tình nhấn vào danh sách truy cập thường xuyên. Ảnh đại diện của Trịnh Vân nằm ngay trong đó. 

 

Hồi đó anh ta từng nói với tôi rằng, cho dù có thân mật đến đâu thì vẫn cần giữ cho nhau khoảng không riêng. Nên anh ta không bao giờ chịu cho tôi biết ID Weibo của mình. 

 

Nhưng con gái mà, đều là “thám tử Holmes”, nhất là khi đang yêu. 

 

Tôi vẫn lần ra được tài khoản của anh ta, thi thoảng vẫn lén vào xem. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com