“Đây là lần cuối cùng được nắm tay em, hôn lên khuôn mặt em.
Tiệc tàn người tan, cuối cùng vẫn phải chia xa, nhưng trong tim anh sẽ mãi dành một chỗ cho em.”
Trong ảnh là hai người đang đắp chăn, các ngón tay đan lấy nhau đầy thân mật.
Bên dưới bài đăng có một bình luận:
“Là do em đến sau, kiếp sau nhất định phải gặp anh trước.”
Trịnh Vân trả lời cô ta bằng một icon khóc lớn.
Tôi vừa buồn nôn vừa buồn cười.
Đã quyến luyến không rời như vậy, còn đến tìm tôi làm gì?
Nhất Phiến Băng Tâm
Bao nhiêu vở kịch tình sâu nghĩa nặng, hai người bọn họ diễn hết rồi, chẳng mệt à?
17
Tôi cũng chợt nhận ra một điều — quá muộn màng.
Cái gọi là “không gian riêng” mà Trịnh Vân từng nhấn mạnh, từ lâu đã mở rộng cho cô đàn em rồi.
Vì tài khoản bình luận đó đã liên tục thả tim cho từng bài đăng của anh ta từ rất lâu trước đây.
Thật nực cười, trong lòng anh ta, tôi sớm đã không còn là người quan trọng nhất nữa.
Vậy mà anh ta vẫn đóng vai một người bạn trai si tình một cách say mê.
Trước khi đi ngủ, tôi lại nhận được một cuộc gọi từ điện thoại bàn.
Đầu dây bên kia vô cùng phấn khởi:
“Nguyệt Nguyệt, anh đến ga mà em nói rồi! Bây giờ anh đang đứng trước siêu thị ngoài ga, em ra đón anh đi!”
“Đón anh á?”
“Đúng vậy mà, anh đâu có biết đường, làm sao tự đi tìm em được.”
Tôi bật cười khinh bỉ:
“Tôi bao giờ đồng ý sẽ gặp mặt anh?”
“Nguyệt Nguyệt, ý em là sao?”
“Tôi chỉ nói nếu anh có thể đến đây trong vòng 12 tiếng, tôi sẽ tin là anh nhớ tôi thật. Nhưng mà, anh nhớ tôi… thì liên quan gì đến tôi đâu?”
“Tạ Nguyệt, em chơi anh à!”
“Tôi chẳng hề chơi anh, là chính anh tự nguyện đến mà.”
Đầu dây bên kia thở hổn hển tức giận, tôi thì chẳng buồn để ý.
Thế nhưng đúng lúc tôi sắp dập máy, như thể linh cảm được điều gì, anh ta hét lên một câu:
“Nguyệt Nguyệt, đừng cúp máy!”
“Trong đầu anh toàn là em, để anh gặp em một lần đi!”
“Ồ? Thế tâm anh chắc phải chia làm ba phòng một sảnh rồi nhỉ? Một gian dành cho đàn em, một gian dành cho tôi.”
“Anh thực sự đã cắt đứt hoàn toàn với cô ấy rồi, em tin anh đi!” – Giọng Trịnh Vân đầy hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta cố sức kéo tôi quay về những hồi ức tốt đẹp của chúng tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy phiền phức.
Cảm giác đó như thể tôi vừa cố gắng mổ xương nạo độc xong, thì có người lại đuổi theo để rót thuốc độc vào tôi lần nữa.
Không kinh tởm chắc?
18
Tôi lập tức dập máy.
Dù Trịnh Vân có gọi lại bao nhiêu lần sau đó, tôi cũng không bắt máy nữa.
Tôi đã chẳng còn hơi sức đâu mà đôi co với anh ta, cũng không muốn để mọi chuyện đến mức tan nát, rối rắm.
Dù sao cũng đã từng bên nhau lâu như vậy, mà chú dì cũng từng rất tốt với tôi.
Tôi vẫn muốn để lại cho Trịnh Vân một chút thể diện cuối cùng.
— Nhưng anh ta lại không chịu ngồi yên.
Liên lạc không được với tôi, anh ta lại đi đăng ký một tài khoản mới trên nền tảng video ngắn, mỗi ngày đều đăng mấy lời “tự cảm động chính mình”.
“Chỉ cần nhắm mắt lại, những kỷ niệm đẹp ngày xưa lại lần lượt hiện về trong đầu, anh thật sự rất yêu cô ấy, anh phải làm sao để quên cô ấy đây?”
“Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những năm tháng đẹp nhất đời người, anh từng mơ hàng trăm lần thấy cô ấy mặc váy cưới trắng tinh, còn anh đeo nhẫn cho cô ấy.
“Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là bong bóng giấc mơ.”
“Anh từng ngủ trong phòng cô ấy, uống nước cô ấy, ăn cơm thừa của cô ấy, thấy được vẻ đẹp của cô ấy, cũng từng thấy dáng vẻ mặt mộc sau khi ngủ dậy…
“Kiếp này, coi như anh đã từng lấy cô ấy rồi đi…”
Trên nền tảng mỗi ngày có vô số nội dung được đăng tải, tôi dĩ nhiên không rảnh để quan tâm đến mấy thứ rác rưởi đó.
Thế nhưng xui ở chỗ, một video nào đó của anh ta bất ngờ nổi tiếng, trong video ấy còn xuất hiện ảnh của tôi.
Bị bạn thân của tôi vô tình nhìn thấy, rồi chia sẻ lại cho tôi.
“Nguyệt Nguyệt, đây chẳng phải bạn trai của cậu à?”
“Chính xác hơn là ‘ex’, bạn trai cũ.”
Tên đàn ông gian xảo này, chuyện riêng của mình thì giấu kỹ, ảnh của tôi thì đến che mặt cũng không thèm làm.
Tôi bấm vào phần bình luận thì thấy có người hỏi Trịnh Vân:
“Tại sao cô ấy lại rời bỏ anh vậy?”
“Anh đã làm điều gì đó khiến cô ấy không vui, bây giờ cô ấy đang giận anh.”
Có người khen anh ta:
“Xem hết trang cá nhân của anh rồi, cảm thấy anh thật sự yêu cô gái đó rất sâu đậm. Yên tâm, em tin chắc rồi cô ấy sẽ bị cảm động thôi.”
Trịnh Vân trả lời:
“Cảm ơn, anh cũng tin như vậy.”
Có người chửi tôi:
“Tình cảm bao nhiêu năm nói bỏ là bỏ, người phụ nữ m.á.u lạnh sắt đá như vậy, anh còn chờ cô ta làm gì?”