Bạn Trai Tôi Giấu Dao Trong Bánh Kem

Chương 2



3



Quý Uyên là một người rất thông minh.



Học tập không cần cố gắng nhiều, cũng có thể đạt được thành tích rất tốt.



Trong chuyện bắt nạt học đường, anh ta cũng vô sư tự thông.



Ví dụ như, bảo người ta lấy hóa chất từ phòng thí nghiệm đến, trước mặt tôi đổ vào cốc nước của tôi.



Bảo bạn nữ ngồi trước và sau giữ chặt tôi, gọi mấy nam sinh hút thuốc trong lớp đến, bảo bọn họ gạt tàn thuốc lên đầu tôi: "Nghiên Nghiên, cậu đoán xem, có làm cháy tóc cậu không?"



Đợi đến khi tàn thuốc dày đặc rơi đầy đầu tôi, làm da đầu nóng ran, bọn họ lại đẩy tôi vào nhà vệ sinh, ấn đầu tôi vào vòi nước lạnh xối xả, nói là giúp tôi gội đầu.



Là bạn trai cũ, Quý Uyên rất hiểu rõ chu kỳ kinh nguyệt của tôi.



Vì vậy, anh ta cố tình đăng ký cho tôi chạy 3000 mét trong hội thao trường vào đúng ngày tôi đến kỳ.



"Không được nghỉ đâu, Nghiên Nghiên."



Anh ta vừa cài số báo danh sau lưng tôi, vừa dịu dàng nói ra những lời đầy ác ý,



"Nếu không tháng sau đến kỳ, em sẽ phải chạy 10.000 mét đấy."



Đầu kim đ.â.m vào da lưng tôi hết lần này đến lần khác, mãi đến khi trọng tài thổi còi bên sân, anh ta mới cài xong.



Ngày hôm đó, tôi chạy đến vòng thứ sáu thì ngất xỉu trên đường chạy.



Quý Uyên đưa tôi về nhà.



Trước đó anh ta đã từng đến nhà tôi, nhưng là với thân phận bạn trai.



Tôi mơ màng mở mắt ra, thấy anh ta đang lục lọi trên bàn học của tôi, bỏ thứ gì đó vào túi mình.



Buổi tối mẹ tôi về, pha thuốc hạ sốt cho tôi uống.



Tôi cầm cốc nước nóng hổi, nghe thấy bà ngập ngừng hỏi:



"Nghiên Nghiên, dạo này sắc mặt con kém quá, lần trước trên mặt còn có vết thương, có phải, có phải..."



Những lời phía sau không nói ra nữa.



Nhưng tôi lập tức hiểu ý của bà.



"Là con tự làm không cẩn thận thôi ạ." Tôi khàn giọng nói, "Gần đây chương trình học hơi nhanh, con thỉnh thoảng phải thức khuya học bài, nên ngủ không đủ giấc."



Bà thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Con đã chuyển trường một lần rồi, điều kiện nhà mình, thật sự không kham nổi..."



Hình như đang ám chỉ tôi, lại dường như đang tự thuyết phục bản thân.



Bà bưng cốc nước rỗng đi ra ngoài, bảo tôi nghỉ ngơi sớm.



Tôi ngồi trên giường, nhắm mắt lại, cắn mạnh đầu lưỡi, đè nén những hình ảnh vụn vỡ chợt lóe lên trong đầu.



4.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Không phải là chưa từng thử phản kháng.



Trước đây khi bị bắt nạt, tôi đã phản kháng, sau đó lại bị trả thù dữ dội hơn.



Sau một trận ốm nặng, mẹ tôi đã tìm đến trường, sau vài lần thương lượng, cuối cùng quyết định cho tôi chuyển đến thành phố khác, chuyển trường.



Mà bây giờ, chuyện tương tự lại xảy ra.



Mẹ tôi đã rất mệt mỏi rồi.



Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải bản thân mình thật sự có vấn đề hay không.



Nếu không tại sao chuyện tương tự, người khác có thể cả đời cũng không gặp phải, mà tôi lại liên tiếp gặp phải hai lần.



Tôi nằm ở nhà ba ngày, hết sốt, kỳ kinh nguyệt cũng kết thúc, đành phải quay lại đi học.



Sáng sớm, trời chưa sáng mẹ tôi đã đi làm, tôi đeo cặp sách ra khỏi cửa, thấy Quý Uyên đang đứng đợi tôi ở đầu ngõ.



"Hỏi giáo viên rồi, thầy ấy nói hôm nay em sẽ đi học."



Anh ta cười đưa cho tôi một túi sữa đậu nành và hai cái bánh bao: "Mới ốm dậy, phải ăn sáng cho đàng hoàng."



Giọng điệu rất thân mật, như  thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì.



Đầu óc vừa khỏi bệnh còn mơ màng, tôi nhận túi sữa đậu nành, uống một ngụm —



"Khụ khụ!"



Mùi hóa chất nồng nặc xộc vào cổ họng, Quý Uyên hài lòng nhìn tôi ho sặc sụa nước mắt lưng tròng, nụ cười chói mắt.



Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, giơ tay lên, dùng sức ném túi sữa đậu nành vào người anh ta.



Chất lỏng b.ắ.n tung tóe.



Ánh mắt Quý Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo âm u, anh ta đưa tay kéo tôi lại, đầu ngón tay hung hăng ấn vào trán tôi.



Chỗ lõm lồi không bằng phẳng đó, chính là vết sẹo còn sót lại sau lần anh ta ấn mặt tôi vào bánh kem.



"Cuối cùng cũng không diễn nữa rồi?"



Anh ta nheo mắt: "Nghiên Nghiên, bấy lâu nay, giả vờ đáng thương và vô tội trước mặt anh, có mệt không?"



Tôi không hiểu anh ta đang nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Quý Uyên, hỏi lại một lần nữa: "Tại sao?"



"Nếu anh thật sự ghét tôi, ngay từ đầu đừng đến trêu chọc tôi là được rồi, tại sao phải đối xử với tôi như vậy?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Từ đầu đến cuối tôi chưa từng chủ động tiếp cận bất kỳ ai, chỉ muốn yên lặng học tập, thi đỗ vào trường đại học mơ ước, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.



Tôi chỉ có một nguyện vọng đơn giản như vậy mà thôi.



Là Quý Uyên đến trêu chọc tôi trước.



Anh ta quan sát vẻ mặt hiếm khi bộc lộ cảm xúc của tôi, chậm rãi nói: "Vậy thì có gì thú vị chứ?"



"Nghiên Nghiên, cách tốt nhất để khiến một người đau khổ, đương nhiên là nâng cô ta lên mây rồi lại để cô ta rơi xuống."