5.
Khi đến trường, Quý Uyên vẫn mặc bộ quần áo bị tôi ném sữa đậu nành vào.
Rất thảm hại.
Thực ra trước khi tôi đến, trong lớp đã có nữ sinh thầm mến anh ta.
Vì vậy, khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của Quý Uyên, lập tức hiểu ra, là tôi.
Tôi lại dám phản kháng rồi.
Tôi ăn cơm trưa xong quay lại phòng học, phát hiện bàn ghế của mình bị bôi đầy những từ ngữ tục tĩu màu đỏ tươi.
Như kiểu con đĩ, thậm chí “con đĩ”còn là từ ngữ nhẹ nhất.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, làm đầu óc tôi choáng váng.
Tôi đi lấy một chậu nước, đang định lau, Quý Uyên đột nhiên đi tới, tùy tiện đá đổ chậu nước.
"Sao không ngồi đi, Nghiên Nghiên?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào hai chữ to đùng ở giữa mặt bàn, cười khẩy: "Đặc biệt dành cho em đấy, không phải rất phù hợp sao?"
Tôi không nói gì.
Trong góc phòng học còn một bàn trống, tôi dứt khoát bê đồ đạc, ngồi sang đó.
Nhưng sau khi lấy vở ra khỏi cặp, tôi lại sững người.
Cuốn vở này, vẫn là cuốn mà Quý Uyên đã dành cả kỳ nghỉ để tổng hợp cho tôi trước đây.
Nó thật sự đã giúp tôi nâng cao thành tích, nhưng lúc này nhìn thấy nó, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Vì vậy tôi đứng dậy, ném cuốn vở vào thùng rác phía sau.
Quay người lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Quý Uyên.
Anh ta hiếm khi có vẻ sững ngốc, nhìn chằm chằm vào thùng rác, ánh mắt có chút hoang mang, lại có chút tức giận và hối hận.
Tôi cúi đầu xuống, ngồi vào chỗ mới, lấy ra một cuốn vở trắng, bắt đầu tổng hợp bài tập.
6.
Chiều hôm đó tan học, tôi đạp xe về nhà, nhưng lại bị chặn lại ở ngã tư gần đó.
Đợi đến khi nhìn rõ mặt người chặn tôi, cả người tôi đều cứng đờ tại chỗ.
"Tống Nghiên."
Thấy tôi lên xe định đi, Mạnh Thanh Hoa vội vàng đưa tay kéo lấy cánh tay tôi: "Cậu đừng đi, chúng ta nói chuyện, được không?"
"Không có gì để nói."
Tôi thờ ơ nói: "Cậu đã thi đại học xong rồi, cũng đã đến trường mà cậu hằng mơ ước, còn tôi mới lên lớp 12, còn phải về nhà học bài, chuẩn bị cho kỳ thi đại học năm sau."
"Tôi biết, là do sự ích kỷ của tôi suýt chút nữa đã hủy hoại cậu. Vậy nên bây giờ hãy cho tôi một cơ hội, Tống Nghiên, tôi có thể bù đắp cho cậu."
Ánh mắt anh ta tràn đầy áy náy.
"Đừng đến tìm tôi nữa, tôi không cần cậu bù đắp, chỉ cần cậu buông tha cho tôi."
Tôi rút tay về, không quay đầu lại đạp xe rời đi.
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hôm sau đến trường, Quý Uyên đã ở trong lớp học rồi.
Giờ đọc bài sáng, tôi đang cúi đầu đọc từ vựng, anh ta đột nhiên đi tới, giật cuốn sách của tôi, tùy tiện ném đi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn tôi, cười lạnh: "Không nhịn được nữa rồi? Nhanh như vậy đã câu được một thằng đàn ông khác rồi?"
"Giữa đường lớn mà đã lôi lôi kéo kéo rồi, có muốn quay phim cho hai người luôn không?"
"..."
Tôi đột nhiên hiểu ra, anh ta đã nhìn thấy tôi và Mạnh Thanh Hoa trên đường.
Thật nực cười.
"Cho dù là vậy, thì liên quan gì đến anh?"
Tôi nhìn anh ta.
"Sao lại không liên quan?" Quý Uyên nhếch mép, đột nhiên cười: "Nghiên Nghiên, chúng ta vẫn chưa chia tay."
"Trước đó quên nói với em rồi, phản bội anh, là phải trả giá đấy."
8.
Không đến mấy ngày, trong trường bắt đầu lan truyền những tin đồn về tôi.
Nói tôi sống buông thả, vì quá phóng túng, thậm chí còn mắc bệnh.
Như để chứng minh cho kết luận này, trên diễn đàn của trường thậm chí còn đăng cả báo cáo khám phụ khoa của tôi ở bệnh viện.
Mặc dù rất nhanh sau đó đã bị xóa, nhưng ảnh chụp màn hình vẫn được lan truyền điên cuồng trong trường.
Giấy trắng mực đen, như thể có nghĩa là bằng chứng như núi.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, hôm đó Quý Uyên đã lấy gì từ bàn học của tôi.
Nhưng... trước đó tôi rõ ràng đã nói với anh ta, bệnh này không nghiêm trọng, là do dùng băng vệ sinh không tốt, bị dị ứng.
Lúc đó anh ta còn rất đau tiếc ôm tôi, nói sau này sẽ mua loại tốt cho tôi dùng.
9.
Lúc đầu tôi không muốn để ý đến những điều này, bởi vì điểm thi thử lần một đã có, mà tôi lại làm bài không tốt.
Gần như không cần suy nghĩ, cũng biết là do ảnh hưởng của Quý Uyên.
Tôi không phải là người có thói quen bộc lộ cảm xúc.
Trong những ngày Quý Uyên dẫn đầu bắt nạt tôi, tôi chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt bọn họ dù chỉ một lần.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chỉ có bản thân tôi biết.
Mỗi lần Quý Uyên cười như ác quỷ tiến lại gần, trong lòng tôi đều gào thét, khản giọng hét lên hỏi tại sao.
Nhưng tôi biết rõ, thật sự hỏi ra miệng, cũng chỉ là thêm một lần bị sỉ nhục.
Quý Uyên sẽ không nói cho tôi biết đâu.
Điều anh ta hài lòng nhất, chính là nhìn thấy tôi bị dày vò bởi nỗi đau không rõ nguyên nhân.
Tôi càng đau khổ, anh ta càng hả hê.
Mà bây giờ, anh ta lại có thêm một cách để làm nhục tôi.